Trùng Nhiên

Chương 828: Khách trong mộng.

Quay ngược thời gian 48 tiếng trước khu buổi họp báo bắt đầu.

Đại học Trung Nam khắp nơi bận rộn, xe cảnh sát lập chốt chặn ở tất cả lối ra vào của trường, viện nghiên cứu và nhà khách trường càng là trọng điểm được bảo vệ.

Nhà khách Quế Uyển đã từ chối nhận khách từ ba hôm trước rồi, lúc này bên trong không có khách trọ nào ở lại, đảm bảo không có bất kỳ sự cố không lường trước nào diễn ra hôm đó.

Quy cách này không thua kém hôm tổ chức đại hội luận kiếm có Bill Clinton tham gia, quy cách an ninh cực cao.

Thành viên của Hội Thiên Hành đang tích cực tiến hành chuẩn bị tương ứng, bọn họ thậm chí không cần hội sinh viên phối hợp, bất chấp cái nhìn bất mãn của bạn học, hơn ai hết họ biết lúc này không cho phép có chút sơ xảy nào, không tin ai được.

Thi thoảng có người tới báo cáo với Trình Nhiên, mắt ai nấy rực sáng như tìm lại sói đầu đàn, lòng phấn khích, lửa cháy hừng hực trong lồng ngực, thời gian qua không chị Trình Nhiên bị chửi bới, thành viên Hội Thiên Hành cũng gặp phải chửi bởi xúc phạm không ít.

Nhưng càng bị chửi, họ càng đoàn kết hơn, bọn họ chưa từng nao núng vì họ có đầy đủ niềm tin vào thủ lĩnh của mình.

Thế nhưng mọi người chẳng nhìn thấy được, dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Trình Nhiên chỉ xuất hiện khi đứng trước người khác, suốt thời gian mấy tháng này đa phần những lúc không phải đi xã giao hoặc có việc trọng yếu, y thu mình lại vào một góc, trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Trong mắt người ngoài, y tựa hồ đao thương bất nhập, dù cho đối phương có liên tục bôi nhọ, xúc phạm, liên tục tạo thế gây sức ép thế nào, y thản nhiên như không.

Vì Trình Nhiên biết, CQ, Liên Chúng, Viện nghiên cứu, thành viên Hội Thiên Hành, bao gồm cả bạn bè người thân, rất nhiều người đang nhìn vào y, bất kỳ phản ứng nhỏ nào cũng bị phóng đại gấp nội.

Cho nên để làm cột chống trời, y phải tỏ ra như thế, cho dù tinh thần có mệt mỏi kiệt quệ thế nào, cũng phải duy trì tác phong này, động viên tinh thần đội ngũ, phối hợp điều hòa giữa các nhóm, liên lạc với các bên, kiểm tra phòng thì nghiệm, gặp gỡ lãnh đạo truyền thông, chặn đứng mọi sóng gió kéo tới.

Dù kiếp trước, Trình Nhiên cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.

Cho nên đây là một thử thách không hề dễ dàng.

Trình Nhiên không cho phép mình nghĩ nhiều, y phải tỉnh táo đối diện với cuộc chiến, dù không tránh khỏi những lúc chỉ muốn tung hê tất cả, xách ba lô quân dụng cũ cha tặng, đi tới nơi không ai biết.

Khi Trình Nhiên tới phòng thí nghiệm cùng Hồ Chí Vĩ làm công tác xác nhận cuối cùng, nhìn dáng vẻ thở phào thoáng chốc như khụy xuống của y lúc ông nói mọi chuyện đã đâu vào đó, đau lòng nói: “ Nghỉ ngơi đi, cậu quá sức rồi đấy.”

Gần một tháng qua từ lúc chuẩn bị đại hội Thục Sơn Luận Kiếm cho tới giờ, Trình Nhiên gần như không có nổi một giấc ngủ ngon, nhiều lúc y chỉ nằm trên giường, hai mắt vẫn mờ trừng trừng đến khi thiếp đi vì quá mệt, sáng hôm sau thực dậy với đôi mắt cay xè, phải dùng nước lạnh thích bản thân tỉnh táo.

Trình Nhiên thậm chí muốn buông tay cho rồi, hỏi mình làm thế có đáng không, rốt cuộc mình đang làm cái quái gì, sao lại đi ôm bao nhiêu trách nhiệm lên người như thế.

Cũng có lúc y muốn thỏa hiệp, vì giờ đã có quá nhiều vận mệnh đã bị kéo vào, quá nhiều thứ đã bị liên lụy, tương lai đang dẫn tới một nhánh hoàn toàn khác không thể lường trước.

Nghĩ thật mỉa mai, y vốn muốn sống bình đạm, làm vài việc mình chưa làm, bù đắp vài tiếc nuối nhỏ, hưởng thụ sinh mệnh. Kết quả lại để bị bản thân cuốn vào dòng lũ này, chuyện y làm thời gian qua khác là bao so với kiếp trước, công việc công việc rồi lý do, bỏ quên nhiều thứ rồi.

Trình Nhiên hoang mang, lo lắng, thậm chí là sợ hãi, mình có phải đang đi vào vết xe đổ kiếp trước mà không hay không? Tất cả chỉ là cớ thôi, giống như y từng có vô số cớ không về nhà ăn Tết.

Từ chỗ Hồ Chí Vĩ đi ra, Trình Nhiên ngồi xuống hàng ghế dài trong vườn hoa bên ngoài viện nghiên cứu, tắt chuông di động ném vào túi, người ngả ra sau chìm vào trong bóng tối.

Đột nhiên y thèm một điếu thuốc vô cùng.

Vườn hoa của viện nghiên cứu này làm từ thập niên 80 rồi, vẫn giữ nguyên phong cách đó mấy chục năm qua, cái ghế đá có vết nứt, cây cối rất dày, ngọn đèn đường chẳng chiếu sáng hết một nửa, thi thoảng có người đi ngang qua chẳng kịp phân việt người đang trầm mình trong bóng tối.

Thời khắc đó Trình Nhiên thấy thật thoải mái, không ai nhận ra y, không cần cố gắng bất kỳ điều gì cả, Trình Nhiên lấy bật lửa ra ...

Một bàn tay vươn ra cướp lấy bật lửa trong tay Trình Nhiên, y nhổm người ngồi thẳng dậy chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp nghiêng đầu nhìn mình: “ Họ nói cậu ở bên này.”

Trình Nhiên chớp mắt mấy lần mới chắc mình không nhầm: “ Không phải em còn đang ở chỗ cô út à?”

“ Em vừa xuống máy bay, sau đó tời thẳng đây. “ Khương Hồng Thược mỉm cười, nhưng quyết định này không đơn giản, sự kiện căng thẳng tới mức này rồi, người trong gia tộc cực kỳ đề phòng, không muốn cô tiếp xúc với Trình Nhiên, tránh khi tình thế tệ hơn, bọn họ rơi vào lập trường không xuống thang được:

Đây là chuyện liên quan tới lợi ích của rất nhiều người trong Khương gia.

Khi tin tức buổi họp báo sắp diễn, dì hai cô ba sang Anh, liên tục mấy ngày liền tới gặp cô, ngôn từ nghiêm khắc muốn cô tránh xa Trình Nhiên, cậu cô thì thậm chí còn dùng giọng điệu hạ mình tới mức làm người ta đau xót, đem cả chuyện hồi nhỏ ra kể, vì không muốn công ty của con trai ông ta bị liên lụy, ảnh hưởng tới tiền đồ.

Nhất cử nhất động của cô liên quan tiền đồ và vận mệnh của rất nhiều người trong gia tộc, có lẽ nếu không gặp Trình Nhiên, lại có vết xe đổ của cô út và Chương Ngư, có lẽ cô sẽ làm theo nguyện vọng của gia tộc.

Nhưng bây giờ cô muốn sống ích kỷ hơn một chút.

Khương Hồng Thược ngồi xuống, không hỏi gì cả, hai tay vươn ra ôm lấy cổ y, kéo vào lòng.

Cả hai không nói gì cả, Trình Nhiên dựa đầu vào vài cô, khép mắt lại, ngủ mất.

Trình Nhiên chìm vào trong giấc ngủ rất nhanh, ngủ rất sâu, rốt cuộc trong lòng vẫn chưa yên, chừng nửa tiếng sau tự động tỉnh lại rồi.

Khương Hồng Thược đứng dậy, đưa tay kéo Trình Nhiên còn đang lim dim buồn ngủ, có chút đau lòng nói :” Đi nào, chúng ta cùng đi dạo.”

Hai người sau đó giống như đôi tình nhân đại học bình thường khác, tình tứ khoác tay nhau đi trên con đường nhỏ.

Dọc đường bọn họ còn gặp chuyện thú vị, hai người chắc là con cái nhân viên sống trong kí túc xá trường, đứa con trai chạy trước, cô bé ôm quả bóng rổ đuổi theo phía sau, mặt đỏ bừng bừng:” Cậu quay lại mau, cậu còn chạy à, chạy thì đừng để mình bắt được đấy ... Cậu chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao?”

Đứa con trai bị khích do dự một lúc đứng lại, quay đầu nhìn cô bé, như sắp khóc đến nơi:” Đã bảo là mình không muốn chơi, bạn bắt mình phải chơi vơi họ, mình ngay cả đập bóng còn không làm được.”

“ Vậy thì mình dạy cậu.”

- Ai cần bạn dạy.

Cô bé ném quả bóng tới, đập thẳng vào người đứa con trai.

Đứa con trai tức giận gào lên: “ Làm gì thế hả?”

“ Lề mề, mau nhặt bóng lại cho mình, nhanh lên.”

“ Bạn hung dữ với ai?”

“ Mau lên. “ Cô bé tay chống hông không nhún nhường:

Đứa con trai đành đi nhặt bóng về, ấm ức ném bóng về phía cô bé, cô bé đưa tay ra bắt dễ như không, đập bóng xuống nền đất xi măng: “ Cậu nhìn rõ vào, kỹ thuật nhồi bóng là thế này ...”

Đứa con trai đứng khoanh tay làm vẻ mặt không phục, nhưng mắt nhìn không chớp.

Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đứng ở bên chứng kiến tất cả. Nhìn nhau tủm tỉm cười lặng lẽ đi qua tránh quấy rầy bọn họ.

Cuộc đời ngắn, thế gian dài.

Khách trong mộng, mỉm cười nhìn.

Mỉm cười nhìn.

Khách trong mộng.

Chẳng đâu xa, ngay bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận