Trùng Nhiên

Chương 503: Định đe dọa mình sao?

Ngày hôm sau Tần Thiên xách chiếc máy CD tới trường, nhưng ngoài cái hộp ra còn lồng thêm một cái túi, bên trên đặt một bộ quần áo của cô để che giấu. Tất nhiên cô không thể tặng Trình Nhiên ở trường được, một khi tặng món đồ quý giá như vậy, không biết bị đám lắm chuyện truyền bá thành cái gì nữa.

Viên Tuệ lúc hết tiết học đứng ở hành lang, đợi thấy Trình Nhiên rời lớp liền đi tới, lúc đi ngang qua y nói nhỏ một câu “ Tan học tới Thiên hành đạo quán, Tần Thiên có chuyện muốn nói với cậu đấy.”

Trình Nhiên còn chưa kịp phản ứng gì thì Viên Tuệ đã lướt qua bên cạnh y, tiếp tục đi về phía Tần Thiên, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tần Thiên đứng ở ngoài cửa lớp số sáu, chỉ nhìn y một cái rồi cùng Viên Tuệ vào lớp.

Bày trò gì thế? Trình Nhiên không hiểu gì hết, có chuyện gì sao không nói luôn, lại còn nhờ người khác chuyển lời? Còn làm bí mật mật như thế, như làm gián điệp vậy.

Lúc này đã là đầu tháng 4, thời tiết ấm hẳn lên, mưa xuân tí tách rơi, không khí lúc nào cũng có mùi thơm hoa cỏ hòa quện hơi nước.

Đám nữ sinh có vẻ hết đợi được nữa rồi, có không ít người đã cởi bỏ áo dày mùa đông dày chuyển sang mặc váy áo chất liệu mỏng hơn, đi qua sân trường để lại bóng hình thanh xuân đầy sức sống.

Lớp số 5 tiến hành điều chỉnh giáo viên, cô giáo tiếng Anh của họ mấy lần trước bị xảy thai, lần này khó khăn lắm mang thai được, do áp lực từ gia đình đã xin nghỉ dạy ở nhà dưỡng thai, không ngờ thay thế chính là nam tử mà Trình Nhiên gặp hôm đó.

Nam tử này tên là Chương Ngư , trước đó đã có lời bàn tán trong trường. Hắn vốn dạy ở trường quốc tế Gia Hàng, Thập Trung gần đây đang đối diện với sự cạnh tranh truy đuổi mạnh mẽ từ hai ngôi trường khác, trường quyết định năm sau mở rộng, thu nạp thêm nguồn học sinh chất lượng, chỉ cần không có vấn đề về quản lý, Thập Trung sẽ dễ dàng duy trì thế độc tôn của mình. Cho nên đưa ra điều kiện ưu đãi mời nhiều giáo viên về dạy, Chương Ngư chỉ là một trong số đó.

Vốn năm thứ hai trước đó đã có điều chỉnh giáo viên, Chương Ngư vừa vặn chuyển tới tiếp nhận một lớp, ở Thập Trung muốn thành chủ nhiệm lớp, ít nhất phải theo một lớp đủ ba năm tới khi tốt nghiệp mới đủ tư cách. Cô giáo tiếng Anh lớp số 5 nghỉ, hắn cũng thuận tiện tiếp nhận luôn.

Tuy nửa cuối năm hai rồi lại đổi giáo viên một môn học chính như thế là đại kỵ, dễ khiến cho học sinh và phụ huynh phản đối, nhưng Chương Ngư rất khéo, trước đó hắn đã tiếp xúc riêng với một số phụ huynh, thêm vào danh tiếng của hắn, tiếng phản đối không nhiều.

Chương Ngư vừa tới đã rất được lòng nữ sinh, hắn dáng cao, gầy thanh thanh, gương mặt góc cạnh nam tính, lại thích mặc áo gió dài, hoặc là áo vest đen lịch lãm, như người mẫu vậy. Tuổi chừng 30, vẫn mang sự trẻ trung của thanh niên, lại có sức hút của nam nhân thành thục, đúng là hình tượng tiêu chuẩn đám nữ sinh mê manga Nhật điên đảo.

Ngày đầu tiên xuất hiện ở lớp số 5, khiến đám nữ sinh reo hò nho nhỏ.

Điều này đương nhiên là khiến cả đám nam sinh bực tức.

“ Chương Ngư tiếp nhận lớp mình thật à?”

“ Nói nhỏ thôi, đừng để thầy ấy nghe thấy, thấy bảo trông lịch sự vậy chứ, nổi giận cũng ghê gớm lắm.”

“ Thế à?”

“ Ừ, nghe bảo là ở quốc tế Gia Hàng có mấy đứa con cháu cán bộ hoành hành, thầy ấy xử lý hết ... Sau đó tới trường mình, có khi cũng là vì nguyên nhân này.”

Chương Ngư không chỉ có bề ngoài cùng tài hoa, còn có khí chất lạnh lùng trời sinh, gầy gò da trắng tái có chút không khỏe mạnh của bá tước Dracula, càng lạnh càng được nữ sinh hoan nghênh, ở Thập Trung không khác gì minh tinh.

Đương nhiên có được có mất, Chương Ngư càng nổi tiếng với nữ sinh thì nam sinh càng không thoải mái, vì vậy nhanh chóng có cái biệt hiệu "Chương Ngư".

Giữa giờ nghỉ đi xuống lầu, Trương Bình phát tiết bất mãn với Chương Ngư :” ... Giáo viên quái gì, dạy học mà một tay đút túi quần, một tay viết chữ, tạo dáng cho ai xem chứ ... Chỉ có loại nữ sinh ngu xuẩn như Vân Địch mới thấy ngầu. Cái mặt thì lúc nào cũng như người khác nợ tiền mình ấy ... Nói chuyện chẳng có tí trình độ gì, hơi chút là vỗ bàn, nói gì mà hắn dạy rất nhanh, đừng ở phía sau kéo chân ... Hắn có ý gì, hắn bảo học sinh Thập Trung chúng ta kém quốc tế Gia Hàng à? Còn chưa ngồi nóng đít đã lên mặt, sớm muộn cũng bị xử lý ...”

Trong mắt Trình Nhiên, Chương Ngư đúng là rất khác người, đại khái là thói quen, giảng bài luôn cho một tay vào túi quần, một tay cầm phấn, gặp phải điều gì cần viết không quay hẳn người, chỉ hơi nghiêng đi viết vèo vèo, cứ như nếu quay người đi sẽ làm ảnh hưởng tới tiến độ dạy học vậy.

Cảnh đó trong mắt nữ sinh rất tiêu sái, trong mắt nam sinh thì là làm bộ làm tịch.

Thái độ của Trương Bình có lẽ là cá biệt, nhưng mà đích xác nói lên cảm quan của không ít học sinh với hắn không tốt.

Trình Nhiên không tham gia, không hưởng ứng, nhưng không khỏi nghĩ tới nụ cười rạng rỡ của Khương Hồng Thược hôm đó, trong lòng cũng chẳng ưa gì Chương Ngư .

Trương Bình tiếp tục nổ súng luôn mồm: “ Theo tôi thấy, con bạch tuộc mặt liệt này e là không sống nổi ở Gia Hàng nữa mới sán tới Thập Trung, sớm biết như thế chẳng bằng để cô Vương tiếp tục dạy, ít nhất mùa hè cô ấy mặc rất ít, rất dưỡng nhãn. Đáng tiếc cô ấy lại có thai về nhà sinh con, nếu sinh con xong quay lại thay Chương mặt liệt thì tốt quá, thiếu phụ một con, chậc chậc, cậu dám nói là cậu chưa từng nhìn cô ấy không .... Ặc, thầy, thầy Chương ...”

Trình Nhiên vốn đinh nhắc hắn nói nhỏ chút, chớ quên lần trước bị đám nữ sinh nghe thấy, kết quả chưa kịp nói gì Chương Ngư đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp số 6.

Hiển nhiên những lời vừa rồi của Trương Bình đã bị hắn nghe hết, toàn thân cứ như bá tước Dracula đã sống hơn 400 năm, từ trên xuống dưới bao phủ bới cái lạnh thấu xương thể hiện cơn giận của hắn vào lúc này.

Trương Bình hồn phi phách tán, vừa rồi hắn luôn mồm "Chương Ngư", ở trường học, đại bộ phận giáo viên bị đặt biệt danh, biết đám học sinh lắm trò, không so đo, nhưng dù người rộng lượng tới mấy cũng không chấp nhận học sinh dùng biệt hiệu trước mặt mình, dù chỉ là vô tâm.

Xong rồi, xong rồi! Trương Bình chắc mẩm đời mình đi tong rồi, chuyến này thế nào cũng phải mời phụ huynh tới trường.

Thế nhưng khi giọng của Chương Ngư truyền tới lại trực tiếp bỏ qua hắn: “ Em là Trình Nhiên phải không?”

“ Dạ! “

Trình Nhiên gật đầu, ngày hôm đó chỉ nhìn lướt qua nhau thôi, vậy mà hắn nhớ mình à?

“ Tôi đã nghe nói tới em rồi, dám đứng lên chất vấn chuyên gia giáo dục, khá đấy. “ Giọng Chương Ngư cứ lành lạnh chẳng có tí lên xuống nào: “ Tôi đoán ở trường em rất có tiếng tăm hả? Số người vây quanh em hẳn là không ít. Cái loại sinh như thế tôi thấy nhiều rồi.”

Trình Nhiên rất ngạc nhiên, song không nói gì cả, ngẩng đầu nhìn Chương Ngư sống mũi cao như đẽo gọt từ trên nhìn xuống, y thấp hơn nửa cái đầu, rõ ràng cảm giác bị người ta áp chế.

Trương Bình thì chỉ nín thở, nếu hóa thành con kiến khiến người ta quên đi thì càng tốt.

“ Tôi cũng biết em nhảy từ vị trí 108 tới vị trí 36, chứng tỏ em thông minh đấy, người thông minh một khi gây chuyện thì còn nguy hại gấp kẻ ngốc không biết gì cả chục lần. Dùng cái mồm mép đó để lừa gạt nữ sinh thì được, chứ đừng ba hoa trước mặt tôi. Tôi không quan tâm em và đám bạn theo đuôi em bàn tán sau lưng tôi thế nào, nhưng có một điều tôi nhắc em. Tôi sẽ theo dõi em, đừng gây chuyện gì để rơi vào tay tôi đấy.”

Bỏ lại những lời đó Chương Ngư mới nhìn sang Trương Bình làm thằng này sợ rụt cổ lại, sau đó xách cặp da đi qua bên cạnh Trình Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận