Trùng Nhiên

Chương 507: Trước kia rồi.

Bữa cơm tụ tập sau tan học lấy Trương Bình và Vũ Hân là người cầm đầu, báo danh tới mười mấy gần hai mươi người, riêng khâu chờ đợi đã mất nửa tiếng.

Đợi gom đủ nhân số rồi cả đám mới rời trường, vốn tính tới con phố gần đó ăn lẩu cá, nhưng khi có người gọi điện cho chủ quán thì biết là hết chỗ rồi, muốn có đủ chỗ cho chừng đó người thì phải đợi lâu lắm. Trương Bình nói tới đường Vấn Hà, ở đó cũng có quán lẩu không tệ, hơn nữa mới mở, địa điểm rộng, chưa có nhiều người biết.

Cả tập thể đồng ý, đại quân liền lên đường, người đông mỗi người một câu cũng thành ồn ào, tinh thần mọi người vì thế tốt lên. Đợi tới quán lẩu tên là Thiếu Thành, địa điểm đúng là rộng rãi, kiết trúc lầu các kiểu cổ, hai tầng. Cả con đường này đều là quán ăn, mọi người đang đi vào đột nhiên có người đi trước dừng lại, báo hại Trương Bình vừa đi vừa nói luôn mồm không để ý, và phải hắn suýt ngã.

Trương Bình loạng choạng bám vào người bên cạnh: “ Ê, có bệnh à?”

Mọi người đồng loạt dừng lại, lập tức nhận ra nguyên do, trong quán cơm cách chỗ bọn họ không xa, ở cái bàn gần cửa sổ kính, bọn họ bất ngờ nhìn thấy Khương Hồng Thược từ chối tham gia bữa cơm với bọn họ đang ngồi đó, mà đối diện là ...

Chính là Chương Ngư đã cởi áo khoác ngoài mặc áo len cao cổ đang nói chuyện với cô, thần thái ôn hòa khác hẳn lúc ở trên lớp.

Hai người trò chuyện rất thân mật.

Cả một đám đông đứng ngây ở đó, tất nhiên gây cản trở giao thông, có mấy cái xe bấm còi khiền Khương Hồng Thược chú ý quay ra đường, tức thì nhìn thấy đám người đang chuẩn bị vào quán lẩu, nhưng không có phản ứng gì, tiếp tục ngồi ăn. Chỉ có Chương Ngư quay đầu lại.

Trình Nhiên mặt mày khó coi cực độ, người bên cạnh tựa hồ ngửi thấy mùi khét lẹt từ trên người y truyền ra.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Hai bên cứ thế cách hai ba chục mét nhìn nhau mấy giây, nhân viên quán lẩu chạy ra nhiệt tình chào mời khách, mọi người mới đi vào.

“ Trình Nhiên, đi vào thôi, chúng ta đang cản đường người khác đấy.”

Cô nữ sinh hiền lành Vân Địch có chút thương cảm tới kéo tay Trình Nhiên, nháy mắt một cái, Mao Linh và Vũ Hân xúm tới đẩy vai Trình Nhiên đi vào trong, khỏi nhìn cảnh kia, nhưng cảm giác chân y như đóng đinh tại chỗ vậy:

“ Ừ. “ Trình Nhiên điều chỉnh lại sắc mặt, hít sâu một hơi đi vào:

Mấy cô nữ sinh rùng mình, ánh mắt Trình Nhiên lúc từ quán cơm kia thu lại, khiến các cô có cảm giác sợ hãi.

“ Sao Hồng Thược lại đi với hắn? “ Mao Linh là người đầu tiên hoàn hồn lại, hỏi với giọng thậm chí hơi bất mãn:

Mấy cô bạn đều lắc đầu, mọi người nhìn Vũ Hân, Vũ Hân cũng không biết gì, trạng thái của Trình Nhiên, cô thấy sợ hãi, nỗ lực tìm ra biện pháp hữu hiệu: “ Quan trọng bây giờ phải làm sao?”

Câu này mọi người cũng chịu nốt, ai mà biết phải làm sao, chỉ là đám thiếu nữ mười mấy tuổi, đa phần thời gian giành cho học hành và mơ mộng, sống dưới đôi cánh che chở của gia đình và trường học, đã ai trải qua chuyện như vậy đâu.

“ Chúng ta đi thôi, tuyệt đối không ai nhắc tới chuyện vừa rồi đấy. “ Một nữ sinh nói, những người khác đều gật đầu, lúc này chỉ còn cách đó thôi:

Khi vào phòng bao tầng hai, phục vụ mang đồ ăn lên sau đó lui ra, không khí trầm mặc hẳn, chẳng ai nói gì, thậm chí chẳng ai đụng đũa.

Những người khác được mấy cô gái chia nhau rỉ tai dặn dò rồi, cho nên không một ai nhắc tới chuyện vừa mới xảy ra, hay là chuyện xảy ra ở tiết học tiếng Anh, hay là cái tên Chương Ngư, tránh khoét sâu thêm nỗi đau của Trình Nhiên.

Dường như chỉ là bữa cơm bình thường.

Trương Bình cố gắng tạo ra đề tài kể vài câu chuyện vui, mọi người chỉ miễn cưỡng phụ họa, ăn chẳng thấy ngon, mà chính bản thân hắn cũng miễn cưỡng nên chẳng hiệu quả.

Trình Nhiên nhìn qua có vẻ khôi phục lại rồi, trông không có gì khác thường ngày lắm, nhưng lại làm người ta có cảm giác tựa tảng đá ngầm cứng rắn, lạnh lùng, đến động tác gắp thức ăn cũng máy móc.

Làm sao trách được, đến giờ bọn họ còn shock cơ mà, huống hồ là Trình Nhiên.

Trong lòng thậm chí còn thầm trách cả Khương Hồng Thược, trong lớp có ai không nhìn ra ý đồ bất chính của Chương Ngư, mấy cô gái cũng dặn rồi, không nên dính dáng tới tên biến thái đó.

Vì cái gì Khương Hồng Thược còn nhận lời đi ăn với hắn?

Vì sao vừa xong không ra giải thích?

Trương Bình vốn chuẩn bị sẵn đề tài cho bữa cơm hôm nay rồi, một tất nhiêu là cùng nhau nói xấu Chương Ngư cho hả giận, tiếp đó trọng điểm là "tra khảo" Trình Nhiên xem quan hệ với lớp trưởng xinh đẹp tới mức nào rồi, ai ngờ gặp một màn như vậy, thế là cả hai đề tài chính đều không bệnh mà chết.

Quán lẩu này đúng là rất ngon, những miếng thịt bò thái mỏng dính bập bềnh trong nổi nước lẩu đỏ rực bóng lên, ngửi mùi thơm của ớt thôi cũng khiến người ta ứa nước miếng rồi. Ngoài kia mưa xuân li ti, không khí lành lạnh, ăn lẩu cay xé lưỡi, không có gì sướng bằng, Trương Bình thực sự cảm thấy đau lòng vì người bạn ngồi bên, ngơ ngơ ngác ngác nhìn miếng thịt khi chìm xuống khi nổi lên, khả năng là cho đũa vào nồi, chẳng vớt được gì. Nổi lẩu tuy lớn, nhưng ai ai cũng là binh hùng tướng mạnh, nào biết được giây phút trước miếng thịt còn đang nhấp nhô trong đợt sóng hồng trần nồi lâu, giờ đã vào bụng ai. Nghĩ như thế Trương Bình thấy mình đúng là thi nhân, không ngờ nhìn nồi lẩu mà bi xuân thương thu, cảm niệm cho ái tình đã chết.

Nồi lẩu ngon mấy cũng có ngày hết, giống như thanh xuân của bọn họ cuối cùng sẽ qua đi, tình yêu học trò khó đi cùng nhau tới cuối, nhưng nếu có thể, đừng khiến người ta đau lòng thế không?

Không ai uống già cả, nói chuyện cũng ít, vì thế ăn rất năng xuất, chẳng mấy chốc là xong rồi.

Lúc ra ngoài không ngờ Chương Ngư và Khương Hồng Thược đã đứng ở dưới lầu rồi, cô gái cô độc đứng đó, Chương Ngư bên cạnh giống như Dracula cưỡng ép bắt cô đi theo biến thành nữ nô cung cấp máu tươi cho huyết tộc cao quý của hắn.

Tới giờ Chương Ngư vẫn giữ vẻ cao ngạo, tựa hồ không phải vì Khương Hồng Thược thì hắn chẳng thèm ở chỗ này.

Vũ Hân từ lúc gặp hai người tới giờ còn chưa nói một câu nào, nhưng lửa giận càng dồn nén càng bộc phát, vừa xuống một cái gặp cảnh như vậy, không nhịn được nữa, gạt người khác ra đi tới trước mặt Chương Ngư ngước mắt lên, giọng gay gắt: “ Thứ cho em nói thẳng, thầy Chương, hành vi của thầy khiến người ta phỉ nhổ. Thầy là giáo viên của bọn em, thầy làm gì ở đây, với tuổi của thầy, nếu thích bạn ấy, chẳng lẽ không phải là cần lấy tư cách trưởng bối bảo vệ giữ gìn bạn ấy sao?”

Chương Ngư thoát vẻ chế nhạo: “ Ồ, vậy em cho rằng tôi đang làm gì?”

Vũ Hân nghiến răng, cô để giữ cho hắn vài phần thể diện, hắn không biết điều, đanh đá ưỡn ngực lên: “ Còn gì nữa, thầy dụ dỗ bạn của em.”

Thế nhưng Chương Ngư không vì bị vạch trần tâm tư xấu xa mà hoảng loạn: “ A, thì ra các em đều nhìn tôi như vậy đấy hả? Nếu đúng thế thì sao nào?”

Khương Hồng Thược lên tiếng: “ Dượng út, đừng đùa với bạn ấy nữa.”

Cả đám đang hừng hực khí thế hưng sư vấn tội, đột nhiên nghe một câu như vậy té lộn nhào.

Dương, dượng ... Út.

Trình Nhiên ngạc nhiên tới há mồm, mặc dù y tin tưởng không có chuyện giống như đám bạn mình nghĩ, ít nhất là phía Khương Hồng Thược không có chuyện đó, thế nào cô cũng cho mình một lời giải thích hợp lý, nên vẫn kiên nhẫn, không ngờ nghe được câu trả lời như vậy.

Suốt cả bữa ăn kìm nén, lúc này lộ ra, Trình Nhiên hỏi vội: “ Là chồng của cô út bạn ở Mỹ ấy à?”

Khương Hồng Thược có chút giận dỗi gật đầu.

Trình Nhiên gian nan quay sang nhìn Chương Ngư, không biết có nên chào hỏi lại, hay là bắt tay không?

Kết quả ánh mắt Chương Ngư ánh lên vẻ tự trào, bổ xung: “ Chồng cũ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận