Trùng Nhiên

Chương 515: Đại Hưng Nam Bắc tới Phục Long.

Ngoại trừ chuyện tình cảm, Trình Nhiên vẫn còn việc khác phải bận tâm, không thể vì trong lòng không thoải mái mà buông tay hết.

Cho dù là người trùng sinh, không đại biểu Trình Nhiên có trái tim lớn Thái Sơn sụp trước mắt cũng không đổi sắc mặt, y vẫn cảm nhận được gánh nặng lớn nhỏ.

Ví dụ như cùng với sự nghiệp phát triển, xung quanh tụ tập mỗi lúc một nhiều người, cuộc đời của họ khó tránh khỏi móc nối với y, đều đó của nghĩa là y phần nào cũng phải nhận ấy nguyện vọng cuộc sống và sự nghiệp của họ.

Đó là khảo nghiệm không hề nhỏ với ý chí, tinh lực và trí tuệ của người đứng đầu.

Ở điểm này Trình Nhiên thấy cha mình làm rất tốt.

Tập đoàn Lôi Vĩ sụp đổ, khiến rất nhiều phóng viên truyền thông trong nước để ý tới Thành Đô, một số mẫn cảm khai quật được Trình Phi Dương nhân vật điển hình có nhiều điểm nóng để khai thác.

Cuối thập niên 80 tới đầu vừa giữa thập niên 90, bộ trưởng bộ sản nghiệp thông tin bây giờ là Ngô Kế Xuyên lấy tên bốn nhà cung cấp thiết bị thông tin vang danh trong nước là Đại Đường, Trung Hưng, Nam Điện, Bắc Thông, mỗi công ty lấy một chữ, gọi là "Đại Hưng Nam Bắc", hàm ý may mắn, sản nghiệp viễn thông Trung Quốc cũng có xương sống của mình.

Trong bốn công ty này, trừ Trung Hưng ra thì ba công ty khác đều có bối cảnh nhà nước, được chính phủ trọng điểm chiếu cố, được chính sách hỗ trợ, được tạo vô số điều kiện thuận lợi.

Đại Hưng Nam Bắc không phụ sự kỳ vọng của mọi người, bọn họ gia nhập thị trường cạnh tranh cùng kiềm chế, khiến giá cả thiết bị viễn thông do công ty nước ngoài khống chế nhanh chóng đi xuống, bốn công ty cũng đứng vững trong sản nghiệp.

Đến cuối thập niên 90, cách tân kỹ thuật, di động và thông tin số thay thế kỹ thuật truyền thống, mấy công ty này lập tức xuất hiện chênh lệch.

Mỉa mai thay, khi chu kỳ chuyển hình tới, kém thích ứng với thay đổi nhất lại là ba quốc xí trung ương thực lực hùng hậu nhất kia.

Bắc Thông và Nam Điện xuất hiện mâu thuẫn ở mức độ khác nhau do mấy quốc xí cùng nắm cổ phần đầu tư, tầng quản lý thay đổi như đèn kéo quân gây chấn động liên miên, giác quan thị trường chậm chạp, quyết sách sai lầm, khiến tụt hậu thê thảm.

Đại Đường không có mâu thuẫn cổ phần chéo trong nội bộ, nhưng lại có bệnh chung của công ty lớn, tầng quản lý đấu đá dữ dội, vì có viện kỹ thuật khoa học chống lưng, Đại Đường không thiếu nhân tài kỹ thuật, lại đặt tổng bộ ở thủ đô, nơi nhân tài lớp lớp, nhưng một xí nghiệp trung ương không thiếu tiền vốn và nhân tài đó do kinh doanh không tốt, cũng phải vất vả chống đỡ.

Về sau Đại Đường quyết định liều một phen, huy động mấy tỷ tiền vốn, vô số nhân lực vật lực, ý đồ lập nên tiêu chuẩn TD - SCDMA trong nước, cũng chính là mạng di động 3G mà Trung Quốc từng thí điểm thời gian ngắn.

Khi đó Điện Tín tức China Telecom dùng hệ thống CDMA2000, tốc độ download trên 10MB, Liên Thông tức China Unicom dùng WCDMA tốc độ tải cũng 10MB. Chỉ có mỗi mạng di động 3G là tốc độ mới 4MB, tốc độ chậm, tỉ lệ phủ sóng không cao, khiến tiêu chuẩn này thành trò cười, thiếu chút nữa kéo sập công ty. Về sau di động Trung Quốc lắc mình một cái chơi luôn mạng di động 4G, gạt Đại Đường sang bên, không chơi với anh nữa.

Ngược lại xí nghiệp dân doanh Trung Hưng trong hệ thống Đại Hưng Nam Bắc lại thể hiện sức sống vô cùng ngoan cường.

Thế nhưng còn có một xí nghiệp khác không nằm trong hệ thống được bộ trưởng bộ thông tin "khâm điển" bất ngờ nhảy ra thể hiện cức cạnh tranh mạnh mẽ của xí nghiệp dân doanh, đó là Phục Long. Sự quật khởi mạnh mẽ của Phục Long không chỉ khiến bộ thông tin chú ý nữa, mà là chấn động rồi.

Có được tin này, không ít báo chí dám châm biếm tệ nạn trong nước chạy tới Thành Đô, trên đường đi các loại tư liệu về Phục Long đã nắm trong tay.

Công ty này khởi nguồn từ phòng nghiên cứu của một quốc xí, sau khi Hoa Thông kinh doanh không tốt phải cải cách cắt lỗ, phòng nghiên cứu này tách ra thành lập Phục Long. Bằng vào tinh thần của người làm nghiên cứu, khai phát ra trình điều khiển lưu trữ dung lượng cao của riêng mình, công ty khởi đầu từ đó.

Trong thời gian ngắn, lấy tôn chỉ hoạt động "Giá rẻ, phục vụ mọi lúc mọi nơi", khuếch trương điên cuồng ở nông thôn, tích lũy được tài chính kỹ thuật, năm ngoái phát triển hệ thống cảnh báo thiên tai giúp giảm bớt thiệt hại, giờ còn quay ngược lại mua chủ cũ là công ty Hoa Thông, lấy đó làm cơ sở đánh bại Bối Thác vốn chiếm cứ thị trường tây nam nhiều năm.

Năm nay trong báo cáo tiêu thụ của xí nghiệp viễn thông trong nước, Trung Hưng đạt 4,8 tỷ tệ đứng thứ nhất, Phục Long 3,5 tỷ đứng thứ hai, Bắc Thông 2,8 tỷ, Nam Điện 1,7 tỷ, Đại Đường 900 triệu.

Một lý lịch như thế, báo sao báo chí không nhảy vào tranh nhau đưa tin.

Do Trình Phi Dương là người sống kín tiếng, truyền thông không phỏng vấn được, do phó tổng giám đốc Trịnh Kiếm Phong ra mặt thay.

Trịnh Kiếm Phong vốn là trạch nam kỹ thuật, nên báo chí không kiếm được câu chuyện kích động lòng người như mong muốn, chỉ có một đống con số dài dằng dặc làm người ta nghe thôi xây xẩm mặt mày.

Hết cách rồi, bọn họ phải vận dụng những mối quan hệ thần thông quảng đại của mình để tiếp cận Trình Phi Dương, nhưng phát hiện ... Trình Phi Dương chẳng phải danh nhân ghê gớm gì, cho nên mối quan hệ ở bộ ủy ban trung ương trên cao tít của bọn họ với không tới được.

"Phục Long - Nhà chế tạo thiết bị viễn thông kín tiếng lại giàu sức chiến đấu ở tây nam", đó là tiêu đề bài viết của báo Cuối tuần Phương Nam, làm nổi bật đặc điểm độc đáo của xí nghiệp này.

Đương nhiên Phục Long không phải là được chú ý nhất mà là Trung Hưng, Phục Long tuy đứng thứ hai, nhưng có một câu nói cũ, người ta chỉ nhớ người đầu tiên bước du hành ngoài không gian là Yuri Gagarin, người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng là Neil Armstrong, chứ người thứ hai, ai nhớ được.

Khi Trình Nhiên ở nhà xem bài báo kia cũng phải kinh ngạc, hỏi cha: “ Lượng tiêu thụ của Phục Long là 3,5 tỷ rồi, vậy lợi nhuận thuần được bao nhiêu ạ? Được 500 triệu không cha?”

“ Làm gì nhiều thế? “ Trình Phi Dương thấy hai mắt con trai như muốn tỏa sáng, không khỏi nghĩ, không phải thằng nhóc này nhắm vào túi tiền cha nó chứ:

“ 400 triệu ạ? “ Trình Nhiên truy hỏi tới cùng:

Trình Phi Dương vẫn lắc đầu, nghiêm túc nói: “ 480 triệu.”

Nếu mà đang chat thế nào Trình Nhiên cũng gõ dấu "..." Biểu thị tâm trạng của mình lúc này.

Khác gì chứ?

Từ Lan ở bên phì cười nhìn hai cha con ngồi ở ghế sô pha ngâm chân trò chuyện, cô bóc hai quả quít đặt ở tay vịn giữa hai cha con: “ Cha con giống con, không ai đàng hoàng hết.”

“ Nó giống anh sao anh giống nó? “ Trình Phi Dương bắt bẻ vợ một câu rồi nói: “ Chớ quên, lợi nhuận này còn phải đem dùng vào nghiên cứu, cho nên tư tưởng hạch tâm gian khổ mộc mạc vẫn không thay đổi, con đừng thấy nhiều tiền mà sáng mắt.”

Trình Nhiên bĩu môi, Phục Long đầu tư vào CQ của y lấy cổ phần, chứ có phải là y ngửa tay xin tiền lấy không đâu.

Thấy cha mà có thể quán triệt quy tắc này một cách lâu dài thì ở trong nước, có thể nói là vô cùng hiếm có. Tất nhiên nếu xét quy mô thế giới chưa là gì, nay IBM đầu tư nghiên cứu phát triển tới 6 tỷ USD, Trung Quốc vẫn còn con đường xa tít tắp để đi.

Trình Phi Dương vừa ngâm chân vừa đọc báo, không biết xem cái gì mà thi thoảng lại mỉm cười.

Từ Lan bóc trần: “ Bây giờ có cách nói ‘ Đại Hưng Nam Bắc tới Phục Long’, nhiều tờ báo gọi họ là xương sống của xí nghiệp dân tộc, cha con vì chuyện này mà dương dương đắc ý đấy.”

“ Anh đắc ý thì sao, câu đó hàm ý là, phong quang vô hạn trước kia của Đại Hưng Nam Bắc, cuối cùng do Phục Long kế thừa.”

“ Thôi đi, anh mới chỉ đứng thứ hai thôi, Đại Hưng còn xếp trên kia kìa, không biết xấu hổ.”

“ Em ăn cây táo lại rào cây gì thế? “ Trình Phi Dương có chút tức giận, ở công ty là người chỉ huy ung dung một lời nặng tựa cửu đỉnh, nhưng ở nhà đối diện với vợ con, không cách nào thể hiện được uy phong trong công tác:

Mới thể hiện một chút trước mặt con trai đã bị vợ liên tục tạt nước lạnh, thế là sao chứ? Có giữ thể diện cho mình nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận