Trùng Nhiên

Chương 151: Toàn bộ thông rồi.

Từ Lan từ trường học trở về gọi điện cho Trình Phi Dương, Trình Phi Dương gần đây bận tối mặt, hết chỉ đạo công tác ở cục bưu điện lại tăng ca ở công ty, nhưng vẫn luôn chú ý tới cuộc nói chuyện của với Đàm Khánh Xuyên.

Đàm Khánh Xuyên tất nhiên là biểu dương Trình Nhiên, thế nhưng đó không phải là trọng điểm, chủ yếu là tìm hiểu hoàn cảnh gia đình, cùng nói ra lo lắng của mình và thảo luận làm sao tạo điều kiện cho Trình Nhiên phát triển tốt nhất.

“ Phi Dương, em lo lắm ...” Từ Lan hơi bất an, nói thật ở việc dạy con, vợ chồng cô chẳng tích lũy được tâm đắc gì, thủa nhỏ thì nuôi con như chăn dê, đến khi Trình Nhiên lớn lên, thành tích không tốt lại còn nay thích cái này mai mê cái khác, hai vợ chồng không đánh thì mắng, không cấm thì cản:

Nói thẳng ra Từ Lan thấy mình ngoại trừ cho con ăn thì chẳng làm được gì, đâm ra nghe Đàm Khánh Xuyên nói mà hoảng, không biết phải làm sao.

Nói dại, chẳng thà nó học làng nhàng như cũ còn đỡ lo hơn, chứ thấy con ưu tú thế này, lại không biết phải làm sao.

Tất nhiên Đàm Khánh Xuyên cũng nhắc chuyện yêu sớm giữa Trình Nhiên và Dương Hạ, muốn gia đình chú ý. Tất nhiên ông cũng không nói quá nghiêm trọng, chỉ nói một cách khéo léo thôi.

Nếu là nhà khác thì đây là chuyện lớn, nhưng ở vấn đề này Từ Lan không lo, Trình Nhiên thích Dương Hạ không phải từ khi lên ba đâu, mà từ lúc hai đứa mới biết bò nó đã sán tới đò ôm đòi thơm con nhà người ta kìa.

Gọi là yêu sớm còn là quá nhẹ ấy chứ.

“ Em cứ đợi nó buổi tối ôn tập về, chuyển lời giúp anh. Nói cha nó biết nó được chủ nhiệm lớp biểu dương rồi, anh rất vui, nhưng đây mới chỉ là kỳ thi đầu tiên thôi, có gì đáng kiêu ngạo đâu, đợi thi cuối kỳ hoặc là cao khảo mà vẫn được trạng nguyên hẵng kiêu ngạo. Lần này những người khác biết thực lực của nó rồi, đang nhắm vào vị trí của nó đấy, cứ xem đi, nếu mà lơi lỏng, lần sau người ta sẽ cười nó thối mặt ...”

Từ Lan chưa nghe hết đã thấy chướng tai: “ Thế thì nghiêm khắc với nó quá, ít nhất con có thi tốt, phải khen thưởng chứ.”

“ Không khen thưởng gì cả, đừng trách anh hà khắc, em không biết vừa rồi anh tuyển dụng người cho Phục Long, xem hồ sơ ứng tuyển mà hoa cả mắt, có ai thành tích kém hơn nó, ai không phải nhân tài, song vẫn phải loại một đống. Thế giới này cạnh tranh ngày một mạnh mẽ, có lẽ không cần phải là người mạnh nhất, không phải người đi nhanh nhất, nhưng nếu không có tinh thần liên tục tiến tới, sẽ bị thế giới này đào thải. Hiện anh liều mạng làm việc vì cái gì? Còn không phải là vì tương lai của nó sao ... Cho nên yêu cầu nghiêm khắc là tất nhiên.”

Muốn làm lên chuyện lớn sao có thể thiếu quá trình rèn luyện hà khắc, người xưa chẳng phải đã có câu, khi ông trời muốn giao trọng trách cho ai đó thì trước tiên để cho họ khổ cái tâm chí, nhọc cái gân cốt, đói cái thể xác, khốn cùng cái thân thể, làm việc gì cũng không thuận lợi, cho nên làm động cái tâm người ấy để tăng thêm tính nhẫn nại ...

Cúp điện thoại rồi, Trình Phi Dương ở cục bưu điện đốc chiến lại gia nhập tăng ca phấn đầu: “ Chúng ta tiếp tục chiến đấu.”

Lúc này có cả cục trưởng cục bưu điện Tương Tiến có mặt đốc chiến, một đám lãnh đạo trong cục đi theo rõ ràng thái độ thơ ơ, thậm chí đợi xem trò hay cũng có. Cục bưu điện nói ra cũng đoàn kết đồng lòng lắm, kệ Tương Tiến có nói gì, có hào cái gì, có dốc sức làm cái gì, họ chẳng can thiệp hay gây khó dễ, thái độ họ luôn là trơ mắt nhìn tất thảy như người chẳng liên quan.

Liên tiếp hai đời cục trưởng ngã ngựa vì muốn cải xoay chuyển tình trạng bế tắc lạc hậu ở cục bưu điện rồi, người ngoài nhìn vào nơi này tránh như tránh tà, cao tầng thành phố phẫn nộ, liên tiếp lệnh điều động giáng xuống, khiến phe bảo thủ chống đối cũng thiệt hại nặng nề.

Đến đời Tương Tiến cầm “thánh chỉ” của Lý Tĩnh Bình xuống cải tạo lần ba, đám lãnh đạo trong cục bưu điện biến thành phố đang nhìn xuống, nên không dám chống đối nữa, bọn họ chuyển sang tiêu cực bãi công.

Tùy, anh muốn làm gì thì làm.

Kỳ thực Tương Tiến cũng chẳng tin tưởng vào Phục Long, ông ta chỉ muốn dùng cái công ty này để thể hiện với bên ngoài rằng, mình đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát cục bưu điện, sau đó âm thầm chạy cửa khác xin tài chính hỗ trợ.

Nhưng Tạ Hậu Minh nhìn thấu, chặn đường lui của ông ta.

Vì thế Tương Tiến giờ chỉ còn hi vọng này để bấu víu.

Công ty Phục Long đã thay thế toàn bộ thiết bị cũ rồi, đường dây liên kết với thiên bị, các cổng thông suốt, nhưng không cách nào truyền tin được.

"Bên ngoài không gọi vào được, bên trong không liên lạc ra ngoài được." Liên tục nhận báo cáo chuyển về, mặt Tương Tiến tái mét.

“ Khả năng là đường dây trung kế có vấn đề rồi. “ Trình Phi Dương không hoảng, làm kỹ thuật mà, gì chứ sự cố là thứ không thiếu: “ Thay dây đi, cầu cứu với tổng công ty ở Thành Đô, cái mặt già này của tôi còn bán được ít tiền, nhờ đồng nghiệp cũ chuyển cho ít dây cao cấp ...”

Tương Tiến nghe nói phải tới tận Thành Đô kiếm thiết bị, hừ một tiếng bỏ đi, chẳng chào hỏi gì.

Người Phục Long đi ngay trong đêm, tuy công ty mới, nhưng tình hương hỏa cũ vẫn còn.

Hôm sau Tương Tiến đang ăn sáng ở nhà, nghe báo thiết bị mới tới rồi, thế là bỏ ăn, vội vàng tới nơi, kết quả là thay dây rồi vẫn chẳng có gì thay đổi.

“ Chuyện này trước kia cũng thế thôi, giờ chắc phải tìm công ty Bối Thác rồi ... Phục Long các anh mới thành lập mà, kinh nghiệm không đủ có thể lý giải.” Đám cán bộ bưu điện bề ngoài nói khách khí, nhưng mà trong lòng khinh thường, biết ngay lại phí công mà, nhiệt tình làm gì cho mệt:

Kỹ sư Điền Phong rất kinh nghiệm nói: “ Tôi vừa kiểm tra hệ thống điện, đường dây 4AE ngưỡng điện năng có vấn đề, nguyên nhân có thể từ đó mà ra.”

Trình Phi Dương sắn tay áo lên, chui vào phòng máy kiểm tra thiết bị, chốc lát sau giọng truyền ra: “ Thay điện trở số 6. “

Các kỹ sư phía dưới chạy đi làm, chẳng mấy chốc báo cáo hoàn tất truyền về.

Khởi động lại máy.

Bật bộ điều chế tín hiệu, mọi người nín thở chờ đợi, reng reng reng, điện thoại trên bảng điều khiển vang lên, Điền Phong chạy tới nhận máy: “ Ly huyện, điện thoại từ Ly huyện, thông ....”

Chưa dứt lời thì tín hiệu đã mất, Tương Tiến thất vọng ra mặt, nhưng lần này không cần Trình Phi Dương phải chỉ huy nữa, các kỹ sư túa đi khắp nơi.

Vấn đề đơn giản mà không ai ngờ, cái cục bưu điện này nát quá rồi, không chỉ vấn đề về thiết bị thông tin, cái hệ thống điện ở đây cũng nát nốt. Mỗi khi khởi động hệ thống, tất nhiên là tất cả thiết bị cùng tiêu thụ điện, điện quá tải khiến xảy ra sự cố lặt vặt, mọi người cứ nghĩ vấn đề ở thiết bị.

Đám kỹ sư rủa thầm trong lòng, tuy không phải trách nhiệm của họ, nhưng coi như phúc lợi đi.

Lát sau lại khởi động hệ thống.

“ Trấn Bùi Hạ thông rồi.”

“ Đã liên lạc với huyện An Thuần.”

“ A lô, cục bưu điện thành phố Sơn Hải, ha ha, các cậu ở trấn Đường Hồ chứ gì.”

Từ giọng nói kích động không sao ức chế được vang lên trong phòng điều khiển.

Toàn bộ thông rồi.

Tiểu tổ "lính đặc chủng" của công ty Phục Long nhảy nhót reo hò.

Trình Phi Dương vừa mới ở phòng kỹ thuật chui ra, mặt mày còn lấm lem, chưa nói gì thì Tương Tiến đã chạy tới, hết bắt tay lại vỗ vai, cái ghế cục trưởng này của ông ta giữ được rồi.

Xong rồi, cục bưu điện Sơn Hải bị công phá rồi.

Trước đó ai cũng bảo hắn, đừng nhảy vào cái đống hỗn loạn này, hai đời cục trưởng đã ngã ngựa vì muốn cải tạo nó rồi, nhưng Trình Phi Dương nhất định muốn làm, đến giờ thực sự cảm thấy thành công chẳng thể thiếu may mắn.

Ai mà nghĩ vấn đề ở hệ thống điện cũ nát chẳng ai quan tâm của bưu điện chứ, hai vị cục trưởng lần trước ngã ngựa oan quá rồi.

Nếu người trước không thất bại thì đâu tới lượt hắn.

Tác chiến liên tục một tuần rồi, Trình Phi Dương ngay cả con thi thế nào cũng chẳng về nhà hỏi, cuối cùng cũng xong rồi, kiếm cái bậc thềm ngồi bệt xuống thở phào, suýt thì thua con mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận