Trùng Nhiên

Chương 605: Đây mới chỉ là bắt đầu.

Cuộc sống trường học yên bình của Trình Nhiên bây giờ là vậy đấy, vì xuất hiện thêm một người mà bỗng dưng có hai thứ đau đầu, thế nên Trình Nhiên đành giả ngốc hết sức có thể.

Hoặc là lấy số bài tập ngày một nhiều hơn cùng công việc đánh lạc hướng mình.

Lần trước Tần Tây Trăn nối hứng biểu diễn dẫn tới hiệu ứng sau đó, làm Trình Nhiên không thể không điều chỉnh sách lược của mình, rồi Âm nhạc Thiên hành ra đời.

Sản lượng âm nhạc của Tần Tây Trăn không cao, luôn giữ tỉ lệ 30% là linh cảm và 70% là kỹ thuật, cho nên cô nói đùa là lấy tấm thân xuất thế theo đổi lý tưởng nhập thế. Trình Nhiên thì thấy, còn xuất thế gì nữa, kiếm tiền kiếm tới tiền lọt vào mắt rồi, nhưng phải thừa nhận khứu giác kiếm tiền của cô rất mẫn cảm.

Nền tảng Âm nhạc Thiên Hành tới giờ vẫn là kế hoạch tuyệt mật của Trình Nhiên và Tần Tây Trăn, chỉ có thêm Trần Mộc Dịch và Tương Chu biết, mặc dù chuyện ở trong giới âm nhạc truyền bá rất nhanh, nhưng liên quan tới hoạt động thương nghiệp thì ai cũng giữ kín, cái này người khác phát hiện ra chậm hơn một chút.

Tần Tây Trăn phục kích cả giới âm nhạc Hoa ngữ, thứ nền tảng âm nhạc này không thể ngay từ đầu trống giong cờ mở mà làm, khiến đối thủ cạnh tranh đánh hơi được, đợi khi vét sạch bàn quyền âm nhạc thượng tầng, gặt thêm một đợt ở trung tầng, đại thế đã thành mới đưa nền tảng này lên mạng mới đảm bảo mười phần.

Trình Nhiên hỏi hôm nay đàm phán với ai, Tần Tây Trăn nói là công ty Đại Dương, liền một lúc kể một loạt cái tên Diệp Lôi, Chương Thủ Nhân, Vương Chí Đồng, Triệu Phác.

Đều là những cái tên quen tai với Trình Nhiên: “ Nếu vậy chúc chị thành công.”

Nói xong vẫn có cảm giác không chân thật, lĩnh vực này trước kia Trình Nhiên chưa từng đặt chân vào, bây giờ những ca sĩ quen thuộc, những bài hát quen thuộc ấy thuộc quyền sở hữu của mình, cảm giác rất đặc biệt.

Tần Tây Trăn cười: “ Tôi còn chưa ra trận, phía Trần Mộc Dịch chắc là không trấn giữ nổi, tôi tới theo, coi như nhận trước lời chúc mừng của cậu.”

Trần Mộc Dịch ở hiện trường cảm thấy có chút khó nhằn, vị tổng giám đốc công ty âm nhạc thì xưng anh gọi em với hắn, trò chuyện thân thiết vui vẻ, mấy ca sĩ nhạc sĩ dưới trướng thì ai nấy mắt để đỉnh đầu, không coi Trần Mộc Dịch vào đâu.

Mà vị tổng giám đốc cũng nhờ vào mấy ca sĩ này bán đĩa mà sống, nhất là bây giờ ngành nghề ngày một khó khăn, ai mà tin được, công ty sa sút tới mức không bỏ ra nói 50 vạn, ông chủ một thời thét ra lửa giờ địa vị thấp thảm thương, ông chủ vẫn là ông chủ, cơ mà ca sĩ thì thành ông chủ lớn rồi.

Trong đó nhà sản xuất âm nhạc Chương Thụ Nhân giỏi ăn nói nhất, từ thiên văn địa lý tới lịch sử truyện ký đều có thể nói, tán gẫu thì quên giờ, hợp tác cũng rất nhiệt tình, nhưng mà ở vấn đề tiền bạc thì cực chắc, nhất định muốn 200 vạn bán bản quyền của toàn bộ mọi người, nếu không được thì cùng nhau ăn một bữa, coi như làm quen. Chuyện này vượt dự liệu của Trần Mộc Dịch, 100 vạn đã là giá cao nhất.

Trong đó Triệu Phác thanh danh cao nhất, thành tựu lớn nhất, nhưng bị người khác lôi kéo, không toàn bộ quá trình không nói gì, giao cho Chương Thụ Nhân và Vương Chí Đồng. Nữ ca sĩ Diệp Lôi cũng vậy.

Yêu cầu của Vương Chí Đồng hà khắc nhất, năm xưa vào nghề bằng vào một cây ghita làm ra album bán được 60 vạn tấm, đã đạt tiêu chuẩn cao nhất, lại còn rất thích tiền, đặc biệt luôn nghi ngờ Trần Mộc Dịch, luôn dụ hắn lộ kế hoạch để bọn họ tự làm kiếm tiền.

Mấy người này liên kết với nhau tạo thành liên minh, nhưng Trần Mộc Dịch nhìn ra bọn họ không phải là khối vững chắc, Chương Thụ Nhân hiểu rõ lợi ích trong đó, nhử thêm ít viễn cảnh có thể hạ được. Diệp Lôi, Triệu Phác không giỏi giao tiếp, rất dễ thuyết phục. Chỉ có Vương Chí Đồng, tên nhãi này tham vọng lớn, nếu không được đành bỏ.

Khi Trần Mộc Dịch quyết định rút lui chiến lược thì Tần Tây Trăn gọi điện nói, cô tới rồi.

Tần Tây Trăn xuất hiện, tất cả đều đứng dậy, tuy biết sau lưng Trần Mộc Dịch là ai, nhưng gặp được người thật lại khác hẳn, Triệu Phác đỏ mặt, Diệp Lôi ngưỡng mộ, Chương Thụ Nhân kích động tới nói lắp. Vương Chí Đồng thì hai mắt đảo trên người Tần Tây Trăn, hắn thích nhất rượu và nữ nhân, chỉ là đối diện với cô, không khỏi tự ti.

Hết cách rồi, sở trường của Vương Chí Đồng là ghita, nhờ đó là vang danh trong nước, nhưng luận kỹ thuật đàn ghita, Tần Tây Trăn bỏ xa hắn vài con phố. Điều này không phải nói quá lời, Tần Tây Trăn được công nhận là người có kỹ thuật chuyên nghiệp cao nhất trong giới ca sĩ, sau khi được vợ chồng Riggs chỉ dẫn, cô càng thêm hoàn thiện, đạt tới đỉnh cao. Mấy người họ đối diện với Tần Tây Trăn ở lĩnh vực chuyên nghiệp thì khác gì Giang Nam Thất Quái gặp phải Hoàng Dược Sư.

“ Ngồi xuống đi, hôm nay tôi nói ngắn gọn thôi, tôi và Trần Mộc Dịch đi hai đường khác nhau, nghe nói anh ấy hôm nay hẹn mọi người, tôi chuyên môn tới thăm, về thành ý tin rằng mọi người đều thấy. Là thế này, tôi không biết làm ăn, nên có gì tôi nói thẳng, tôi muốn làm một cái nền tảng, mua bản quyền của mọi người ở lĩnh vực mới này, thực tế là phục vụ cho mọi người.”

- Mọi người cũng biết, cái ngành này càng ngày càng khó kiếm sống, ”sau khi đĩa CD xuất hiện thì bị bản lậu chiếm mất thị trường rồi. Trước kia chi phí làm băng cát xét cao, lợi nhuận làm lậu không nhiều, nên chưa nghiêm trọng, giờ có kỹ thuật mới, làm lậu quá dễ dàng, không gì cản nổi.”

“ Chúng ta không giải quyết được bản lậu, vậy thì muốn sống, phải thay đổi, kế hoạch của tôi là đột phá ở lĩnh vực kỹ thuật mới. Thời gian trước tôi đi học ở các nước Âu Mỹ, quan sát chế độ của họ, học hỏi được ít nhiều. Chúng ta muốn kiếm được nhiều tiền hơn, được chia phần cao hơn, nhưng vì ngành nghề không có quy chuẩn, các công ty mạnh ai nấy làm, không có nhận thức chung, chúng ta không thể đàm phán với kênh phân phối. Ở lĩnh vực mới cho tôi hi vọng có thể mua bản quyền mọi người, tương lai có thêm vốn liếng để đàm phán ngang hàng với kênh phân phối trên internet.”

“ Một phương diện khác, vì sao tôi lại nhấn mạnh bản quyền kỹ thuật mới, chính là vì muốn cắt nhỏ mảng này ra. Trước kia bài hát chúng ta lên ti vi, lên đài để tham gia bảng xếp hạng, luôn thấy mình đang xin người khác tuyên truyền, không phải trả phí là may rồi, lối suy nghĩ đó là không đúng. Bài hát của chúng ta mới chính là thứ nuôi dưỡng đài truyền hình, bọn họ nhờ phát ca khúc chúng ta, có được người xem, có được quảng cáo, bọn họ kiếm tiền bằng công sức của chúng ta, chẳng phải vô lý sao. Nhưng chúng ta đều tuân theo thông lệ này, đánh mất đi lợi ích còn nghĩ mình mang ơn người ta. Thế là không được, tôi nói chúng ta phải nhìn xa hơn, phải đoàn kết. Muốn đạt được điều này, tất cả phải chỉnh hợp vào một nền tảng, để họ muốn dùng nhạc của chúng ta, họ phải trả tiền, nếu chia nhỏ ra, vĩnh viễn không tranh thủ được tiếng nói và lợi ích.”

Tần Tây Trăn lên tiếng trước đoạt ưu thế, hơn nữa đánh trúng vào điểm yếu, đây là vấn đề liên quan tới sinh tử, không phải là chuyện hôm nay anh kiếm hơn tôi một đồng, thế là tôi mất đi một đồng, không hành động cho nhanh, tất cả đều phải đi ăn xin mà sống.

Rất sắc bén, nhưng Trần Mộc Dịch thấy không dễ.

Quả nhiên Vương Chí Đông dù có ngây ngất bởi vẻ đẹp của Tần Tây Trăn, nhưng cũng rất tỉnh táo: “ Cái gọi là chỉnh hợp thành nền tảng lĩnh vực mới, tóm lại là đưa lên internet tiêu thụ đúng không, trước tiên chưa nói là có tiền lệ thành công hay không, tôi thấy nghe một ca khúc trên internet còn tiện hơn mưa cái đĩa CD lậu. Hơn nữa cô có thể chứng minh nền tảng này đem lại lợi ích không?”

Tần Tây Trăn lấy ra mấy hợp đồng: “ Đây là hợp đồng với đài phát thanh đông nam và đài phát thanh trung ương, họ sẽ phải trả phí cho việc dùng ca khúc của tôi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận