Trùng Nhiên

Chương 447: Có thước đo phải không?

Nhất Trung tan học buổi chiều vào lúc 5 giờ, hiện đã là gần 7 giờ, thành phố đã lên đèn, dù là đứa học sinh thường la cà sau giờ học nhất thì lúc này cũng đã về tới nhà rồi. Trên con đường vắng vẻ dưới còn đèn cao áp màu vàng, chỉ có một đôi nam nữ đang song vai đi cùng nhau.

Khương Hồng Thược cao 1 mét 68, với một cô gái mà nói, đó là chiều cao rất lý tưởng rồi, nhưng khi đi bên cạnh Chu Húc trở thành nhỏ nhắn yểu điệu, thấp hơn hắn một cái đầu. Khi nói chuyện, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn hắn, không biết Chu Húc nói gì, làm cô nở nụ cười ôn hòa.

Nếu ai nhìn thấy cảnh này hẳn trong đầu đều sinh ra một câu, xứng đôi vừa lứa.

Đó cũng là ý nghĩ của Chu Húc.

Mà nói thật, một màn hôm nay nằm ngoài dự liệu của Chu Húc.

Hắn biết Trình Nhiên, cũng nghe trong trường học bàn tán về Trình Nhiên, nói Trình Nhiên và Khương Hồng Thược người là bạn cũ từ thời ở Sơn Hải, thường ngày Khương Hồng Thược rất chăm sóc Trình Nhiên ... Thậm chí có khả năng bọn họ là một đôi bí mật, tuy cách nói này không nhiều.

Trình Nhiên tuy làm vài việc gây chú ý đấy, tổng thể mà nói rất bình thường.

Dù sao Chu Húc không nghĩ tới ma xui quỷ khiến thế nào lại thành Trình Nhiên và Tần Thiên là một đôi.

Tần Thiên vốn là nữ sinh cấp "báu vật quốc gia" ở Thập Trung, nếu nói Khương Hồng Thược làm mọi người ngưỡng mộ, thán phục thì Tần Thiên khiến đám nam sinh nhìn cằm chằm chảy nước dãi.

Năm ngoái Quách Dật theo đuổi được Tần Thiên khiến một số nam sinh đấm ngực mà khóc. Nhưng về sau Quách Dật bại rồi, đám học sinh còn đồn đại Quách Dật còn chưa chạm được vào Tần Thiên, khiến hắn thành trò cười.

Không ngờ cuối cùng lại khiến đứa học sinh chuyển trường hưởng lợi, mặc dù hai người họ chưa chính thức thành đôi thành cặp, nhưng một số chuyện khi nữ sinh đã chủ động thì sẽ rất dễ dàng. Đặc biệt nữ sinh như Tần Thiên chủ đông, không nghĩ đứa con trai nào cầm lòng được.

Dù nói thế nào cảnh tượng ấy khiến người chứng kiến đều thấy xốn xang.

Chu Húc liếc nhìn mặt bên Khương Hồng Thược, hôm nay rõ ràng cô có vẻ lơ đễnh nhiều hơn, rõ ràng bị cảnh đó làm ảnh hưởng, thầm nghĩ liệu đây có phải là thời cơ không, chứng kiến cảnh đó ai mà không khao khát bên cạnh cũng có một người như vậy?

Trước kia dù có tâm tư, nhưng cảm giác nếu đột ngột đề thì hơi lỗ mãng.

Hôm nay có chuyện này làm nên, vậy đề xuất ra cũng là hợp lý.

Kỳ thực tham gia thi đấu cầu lông là hắn muốn chủ động xuất kích rồi, tới giờ hắn viết ba lá thư.

Ba lá thư này không dài, nếu đem so với những lá thư tình Khương Hồng Thược nhận được, có lẽ không đang nhắc tới, nhưng nếu lấy bất kỳ lá thư nào ra, Chu Húc tự nhủ đơn thuần mà chân thành trong đó không ai so được.

Hắn biết cô gái như Khương Hồng Thược, cho dù có thiện cảm và yêu thích mình chăng nữa cũng đừng hi vọng xa vời cô chủ động, nên mình phải chủ động thôi.

Nhưng dù là chàng trai ưu tú thế nào cũng đang ở cái độ tuổi ngốc nghếch non nớt thôi, Chu Húc chưa đưa thư ra.

Hắn cũng xem ít bài viết trong chuyên mục tư vấn tình cảm để học tập kinh nghiệm, trong đó nói rất nhiều câu chuyện tiếc nuối do hai bên không phá vỡ rào cản cuối cùng, khiến câu chuyện đẹp để lại tiếc nuối. Chu Húc thấy mình không thể phạm sai lầm đó, nên trên đoạn đường đi tới bến xe, hắn luôn tìm thời cơ thích hợp.

Hai người thi thoảng trò chuyện vài câu, Chu Húc cố ý kéo đề tài tới hoạt động mà bọn họ cùng tham gia, thi thoảng có chỗ hắn "nhớ " sai, Khương Hồng Thược còn đính chính lại.

Đây là tín hiệu tốt, chứng minh cô ấy nhớ rõ chuyện giữ hai người, chứng tỏ trong lòng cô ấy, mình cũng là sự tồn tại đặc thù.

Trạm xe buýt ở ngay trước mắt rồi, Chu Húc hồi hộp tới tay rịn mồ hôi, bây giờ không lấy ra thì lỡ thời cơ mất. Hắn hít sâu một hơi chuẩn bị cho tay vào cặp lấy thư, bước sang phía Khương Hồng Thược gần thêm một bước, Khương Hồng Thược vốn đang đi thẳng cũng hết sức tự nhiên tránh sang một bước.

Dù cô hành động rất khéo, nhưng Chu Húc lúc này đang ở trạng thái vô cùng nhạy cảm, luôn chú ý nhất cử nhất động của cô, dù động tác nhỏ nhất cũng có thể coi là tín hiệu nào đó.

Chu Húc bất giác quay đầu lại, nhận ra một chuyện trước giờ hắn bỏ qua, bọn họ dù sóng vai đi cùng nhau, nhưng hoảng cách hơi xa ...

Giữa Khương Hồng Thược và hắn hình như ngay từ đầu luôn giữ khoảng cách 0,5 mét, thật khó tưởng tượng làm sao cô ấy luôn giữ được khoảng cách chính xác như vậy, thậm chí vừa rồi hắn vô thức đi về phía cô, cô liền vô thức tránh đi.

Có máy đo tự động à?

Động tác cho tay vào cặp của Chu Húc dừng lại, giọng Khương Hồng Thược truyền tới: “ Cậu còn có việc gì sao?”

Thì ra chuyến xe mà hắn ngồi đã tới.

Chu Húc rất muốn nói "Giữa chúng ta nhất định phải giữ khoảng cách xa vậy sao?", nhưng cuối cùng ngập ngừng chẳng thể nói ra, giống ba lá thư chẳng thể đưa ...

Lại nói Trình Nhiên và Tần Thiên rời trường, thực sự mà nói Tần Thiên không biết vì sao mình lại làm thế. Cô cũng không phải tuýp con gái bạo dạn như vậy, đó là hành vi hoàn toàn vô thức, có lẽ tình cảm của cô với Trình Nhiên tích lũy tới mức nhất định, có lẽ đó là ý muốn trong tiềm thức, một giây lơ đễnh cô cứ vậy mà làm thôi.

Có vẻ kết quả không phải tệ, vì đây là lần đầu tiên cô và Trình Nhiên đi học về cùng nhau, tránh không khí trở nên quá ngượng ngùng, Tần Thiên làm ra vẻ tự nhiên, chìa tay ra nói: “ Cậu nợ mình một túi M&M.”

Trình Nhiên đứng lại nhìn cái túi M&M đã rỗng từ lúc nào: “ Mình chỉ ăn đúng một viên, mà còn là viên bạn nhét vào mồm mình, còn lại là bạn ăn cơ mà, có đếm không thế?”

Sau khi Tần Thiên nhét cho Trình Nhiên một viên chocolate, hiện trường như muốn nổ tung, Viên Tuệ cũng biết Tần Thiên “lỡ tay” nhanh trí há mồm ra đòi ăn. Thế là một đám nữ sinh trêu chọc đưa tay ra xin, có người đưa miệng muốn Tần Thiên đút cho mình, biến việc làm của Tần Thiên thành chuyện vui đùa của bạn bè. Tần Thiên vỗ về bọn họ, cho mỗi người một viên, cũng có nam sinh tranh thủ thời cơ sán tới, bị đám nữ sinh chân đá tay đấm đuổi đi, gói M&M lúc đấy gần phát hết mới vỗ về được quần chúng phẫn nộ, vậy mà giờ lại cắn ngược đòi nợ.

“ Cậu rất lười. “ Tần Thiên mở to mắt hết sức vô tội:

Trình Nhiên thộn mặt, thế là sao?

“ Cậu rõ ràng là thích ăn đồ ngọt, tới Thiên hành đạo quán, cậu luôn gọi những cái bánh rất ngọt, nhưng mà lại lười không chịu lấy, nên mình làm thay, lại còn không thu phí phục vụ. “ Tần Thiên nói rõ từng chữ một: “ Chính bởi vì cậu lười biếng dẫn tới hậu quả ngày hôm nay, gây ra hiệu ứng đám đông, làm hỏng phong khí, mọi người đòi M&M của mình, mình không còn ăn, đây chính là điển hình của việc một người không tốt sinh ra loạt chuyện sai lầm, cho nên là cậu nợ mình.

Oa hùng hồn ghê chưa?

Một cô gái xinh xắn là thế, làm sao mà đầu óc toàn tư duy cường đạo vậy?

Trình Nhiên dùng ánh mắt hoang đường nhìn Tần Thiên hồi lâu, nhưng đối diện với đôi mắt nai ngây thơ chớp chớp kiểu " chuyện chính là thế đấy" của Tần Thiên. Phát hiện khả năng không thể khiến cô biết xấu hổ mà rút lui, đành phải tới cửa hiệu nhỏ bên đường, mua một cái túi lớn có hai chữ "M&M", cái thứ chocolate bắt nguồn từ Mỹ này hiện xuất hiện rộng rãi ở cửa hiệu Thành Đô, trở thành thứ thực phẩm thời thượng của người trẻ tuổi.

Khi đưa cho Tần Thiên, cô dùng hai tay nhận lấy, cười rạng rỡ: “ Cám ơn.”

Tích tắc đó Trình Nhiên cảm thấy dù bị tống tiền, nhưng hết sức thoải mái, chỉ là thấy cô cứ cầm mãi, hỏi: “ Sao không ăn? “
Bạn cần đăng nhập để bình luận