Trùng Nhiên

Chương 688: Từ Tử Lăng của khoa hóa học. (2)

Không lâu sau, vì sự kiện đó gây ra tranh cãi trong văn phòng hội sinh viên.

“ Trương Tĩnh, khi cô lựa chọn đối tượng phỏng có vấn đề cả về thời cơ lẫn an bài, đáng lẽ phải cho người tới trao đổi trước với người ta, chuẩn bị ít bản thảo để cậu ta biết nên nói cái gì rồi mới tới phỏng vấn chứ? Giờ có giáo viên ở hiện trường nghe thấy hết lời thằng sinh viên mới kia nói rồi, xảy ra chuyện này, truyền bá đi hội sinh viên chúng ta phải làm sao? Tóm lại, đây là vấn đề của ban tuyên truyền, các cô phải đưa ra phương án giải quyết, không chỉ thế, còn phải làm cả kiểm điểm nữa. “ Người nói câu này là phó chủ tịch hội sinh viên trường Trịnh Khang, lời lẽ rất nghiêm khắc, không vì đối phương là mỹ nữ mà nể nang gì:

Nói ra chuyện gì cũng có nguyên do của nó, lúc Trương Tĩnh mới vào hội sinh viên , Trịnh Khang rất vui mừng, dù sao mỹ nữ luôn là tài nguyên hiếm có, biết đâu mình ở gần được hưởng lộc trước.

Thế nhưng sau đó Trương Tĩnh thể hiện năng lực của bản thân, là cô gái rất tự chủ, không vì Trịnh Khang là phó chủ tịch mà lấy lòng, sau nữa càng tự cạnh tranh trưởng ban tuyên truyền, khiến lời hứa của hắn với cô gái khác thành bong bóng xà phòng, quyền uy của phó chủ tịch không ảnh hưởng gì tới cô. Giờ đây tóm được sơ hở của Trương Tĩnh, lập tức chĩa mũi dùi vào năng lực của cô, chỉ cần nâng tầm vấn đề lên, đây sẽ là vết đen khiến Trương Tĩnh khó lòng tiếp tục tiến lên.

Những người khác khó xử, một bên là Trịnh Khang nói cũng rất có lý đi, một bên lại là Trương Tĩnh, mỗi cử chỉ lời nói đều rất xinh đẹp, hai bên tranh chấp làm mọi người đau đầu.

Có cần nghiêm túc thế không hả, ai chả biết mọi người vào hội sinh viên chỉ để kiếm thêm ít điểm cộng, làm đẹp lý lịch, chơi khó nhau thế làm gì.

Trần Tĩnh đặt bút lên sổ tay đang ghi chép:” Tôi không cho rằng đây là chuyện xấu, việc phỏng vấn bất ngờ như thế là để có tư liệu chính xác nhất, chân thực nhất, hội sinh viên chúng ta lập ra là để giúp đỡ sinh viên , suy nghĩ vấn đề từ góc độ sinh viên . Chuyện mà cậu sinh viên kia nói có hay không, chắc chắn là có, cậu ấy mới tới đã nhận ra vấn đề, vậy mà lại có bao người biết lại giấu đi. Hôm nay vấn đề đã đưa ra, hội sinh viên chẳng lẽ không nghĩ cách giải quyết?”

Triệu Khang hừ lạnh:” Giải quyết cái gì? Giải quyết thế nào, thằng nhãi đó muốn trường học chỉnh đốn, nó nghĩ nó là ai chứ? Hơn nữa có chuyện đó hay không thì chưa biết, đương nhiên tôi không phủ định, rừng rộng thì loại chim nào chẳng có, có người bán đồ xấu, đồ tốt cũng nhiều mà ... Sinh viên tranh thủ kiếm thêm thu nhập là chuyện tốt, nếu không để trường thống nhất mua bán, lại có kẻ lợi dụng kẽ hở.”

Lại cãi nhau rồi, chủ tịch hội sinh viên vốn là con cáo già chuyên đùn đẩy trách nhiệm, day trán lên tiếng:” Thế này đi, bỏ đoạn phỏng vấn này, khi phát phỏng vấn đừng phát nữa là được. Nhưng hội sinh viên cũng không thể chỉ báo chuyện hay, không báo chuyện dở, nếu cậu sinh viên đó đã phát hiện ra vấn đề thì bảo lên trên, để trường học điều tra xử lý.”

Mọi người gật đầu, thế là tốt nhất, hôm nay nhiều người chứng kiến, thế nào cũng lan truyền đi, hội sinh viên mà không làm gì cả, tiếng tăm sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cũng phải thể hiện gì đó. Nhưng mà loại chuyện này báo lên trên cũng vô ích thôi, nhiều sinh viên bán đồ do người nhà của giáo viên công chức nhập vào, trường học mắt nhắm mắt mở cho qua, ai muốn đắc tội với người khác? Nên chuyện này chỉ đến thế là hết.

Từ văn hội sinh viên đi ra, Trương Tĩnh nhĩu chặt mày, vừa rồi tranh luận cô luôn giữ bình tĩnh, đáp trả đúng mực, khiến Trịnh Khang uất nghẹn, nhưng nói cô có tức không à, tức chứ.

Cái đứa sinh viên đó có vấn đề à, vừa mới tới trường đã muốn gây sự với tiền bối rồi, loại tình huống đó có ai là không nói vài câu vừa lòng nhau chứ, nhất là đối diện với một mỹ nữ như thế.

Còn cái chuyện đám sinh viên lâu năm kia bán mấy thứ đồ chất lượng kém lừa sinh viên mời thì ai không biết đâu, loại chuyện này bảo lên chẳng có kết quả gì, chẳng qua giao phong với Trịnh Khang, cô phải đứng ở bất bại của đạo lý thôi.

Ôi, chỉ có thể nói là mình xui xẻo, gặp đúng đứa sinh viên dở dở ương ương, phí cái mặt đẹp trai thế cơ chứ, cái tên cũng khó chịu cơ.

Từ Tử Lăng của khoa hóa học.

Tôi nhớ cậu rồi Từ Tử Lăng.

Sau khi được phỏng vấn xong, cán sự hội sinh viên chạy tới hỏi tên Trình Nhiên để cho vào hồ sơ, lúc đó Trình Nhiên theo thói quen định báo tên Du Hiểu cơ, xưa nay hai bọn họ toàn thế, ra ngoài gây họa là báo tên người kia. Nhưng mà đột nhiên hôm nay lương tâm Trình Nhiên thức tỉnh thế nào y lại nói mình là Từ Tử Lăng.

Định ghim anh đây chứ gì, biết thừa, không có cửa, còn muốn tìm Từ Tử Lăng? Đi mà hỏi Khấu Trọng ấy, Khấu Trọng ở đâu hả? Hô hô hô, các người không biết là lỗi của các người.

Chuyện tiếp theo đó thế nào thì Trình Nhiên tất nhiên chẳng thèm quản, y cũng không phải người thuộc phe chính nghĩa, thấy chuyện ngứa mắt thì y có thể nói vài câu đấy, bảo y dính dáng vào à, phiền.

Tiếp theo đó là hai cha con mua các loại thẻ, phiếu, mua bảo hiểm, sau đó là vác bao lớn bao nhỏ tới kí túc xá thôi. kí túc xá được phân bố tản mác bên thao trường theo hình trăng cong, khu A, phòng 409, đó là kí túc xá của khoa vi tính, đối diện là lầu nữ sinh, nối liền với con đường chính của trường, có thể trực tiếp lái xe đi vào.

Trường phải nói là quá rộng.

Dưới lầu đỗ một chiếc Audi A6 màu trắng, trên xe đi xuống là một nam tử trung niên mặc quần tây áo sơ mi chỉn chu cùng một phụ nữ ăn mặc như quý phụ đeo cặp da có hai chữ LV rõ to, ngồi ghế sau là thanh niên hui cua, thừa hưởng gien hai người, môi dày miệng rộng, trông rất có "uy lực".

Người nam tử trung niên kia thấy hai cha con Trình Nhiên vác đống hành lý lớn, giáo dục con: “ Con xem đi, con hạnh phúc cỡ nào rồi, trên đời này không phải ai cũng có điều kiện như con đâu, phải biết quý trọng.”

Vừa nói vừa mở cốp xe lấy hành lý.

Thanh niên kia bảo để con, chạy tới chỉ ôm lấy cái máy vi tính của mình thôi, cái khác nhường cho cha mẹ hắn.

Trình Nhiên tới phòng 409, đây là phòng 4 người, có cả gian vệ sinh, chẳng có gì đáng nói, kí túc xá đại học gần như cái nào cũng giống cái nào hết. Được cái phòng óc thoáng đãng, có cả ban công phía sau, thế này là khá lắm đấy, vì trường nhiều đất mà, gặp phải mấy trường nhỏ hơn thì phòng kí túc xá tương đương thế này nhét tới 8 sinh viên cơ.

Đám bạn cùng phòng đã tới đủ rồi, mọi người giới thiệu tên họ với nhau, một là Lý Duy, có vẻ là anh chàng sôi nổi, mặc áo xanh xanh đỏ đổ rất bắt mắt. Một là Vương Tân Bác, tự giới thiệu tên tiếng Anh của mình là Davie, biệt hiệu "Đại Duy", Lý Duy là "Tiểu Duy". Còn người nữa lớn tuổi nhất, mặt già đời nhất, tên Quách Chí Quân, gọi là Lão Quách.

Anh em cùng phòng mà gọi nhau biệt hiệu cho thân mật, Trình Nhiên chưa tự đặt biệt hiệu cho mình, Lý Duy đại thái thấy Trình Nhiên có vẻ thanh tú yếu đuối của thư sinh cổ, cho nên phán ngay biệt danh "Trình Quân".

Thế là xong màn chào hỏi, không có nhân vật nào khiến người ta nhìn cái đã ghét, coi như hài lòng.

Trình Phi Dương lại đem mấy thứ đặc sản Thành Đô ra, kiểu như thịt bò khô các loại, đều là thực phẩm có thể bảo quản khá lâu ở điều kiện bình thường, cả đám hú hét nói cáo ơn chú Trình. Lão Quách còn tới trịnh trọng bắt tay Trình Phi Dương, điệu bộ của nhân vật ngoài xã hội, làm Trình Phi Dương cười ha hả.

Đại Duy, Tiểu Duy là người bản địa, Lão Quách là người Quảng Đông, đang trò chuyện thì ngoài hành lang có người gọi "Vương Tân Bác, mày ở đâu?", Vương Tân Bác nhảy xuống đất chạy ra. Thì ra là nam sinh đi xe Audi mà Trình Nhiên đã thấy ở dưới lầu, ở ngay phòng bên cạnh, trách móc Vương Tân Bác sao không đợi mình.

Vương Tân Bác giới thiệu nam sinh đó tên Dương Mục, là bạn cùng trường trước kia, nhìn cách ăn mặc của Dương Mục cũng biết gia cảnh hơn người rồi, khi Vương Tân Bác giới thiệu bạn cùng phòng, hắn chỉ gật đầu "chào" một tiếng, thái độ rất trịch thượng.

Lão Quách vốn chuẩn bị nhấc mông lên bắt tay cũng ngồi luôn tại chỗ, dửng dưng đáp lại, “chào” một phát còn nhạt hơn nước lã.

Trình Nhiên nhìn thấy hết, sinh viên học giỏi không có nghĩa là ứng xử đạt tiêu chuẩn, đạo đức đạt tiêu chuẩn, loại EQ thấp như Dương Mục không biết ăn ở có đầy cả đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận