Trùng Nhiên

Chương 106: Chặng đường mới ! (1)

Có thư từ Thành Đô? Trình Nhiên vội chạy tới lấy, nhìn ba chữ "Khương Hồng Thược" nắn nót, trái tim y bất giác nhảy nhót vài cái, cười toét miệng. Nha đầu này, cố tình đây mà, có cần viết đẹp tới mức đó không?

Trình Phi Dương và Từ Lan thấy con cười rách miệng thì sinh nghi, ghé đầu nhìn, nhưng Trình Nhiên đã giấu đi, chạy về nhà.

“ Chắc chắn là thư con gái rồi, nên cái mặt nó mới tí tởn như vậy. “ Từ Lan khẳng định chắc nịch.

“ Không phải Dương Hạ từ Thành Đô về rồi sao, còn thư từ làm gì? “ Trình Phi Dương khó hiểu.

“ Không phải thư của Dương Hạ đâu. “ Từ Lan bĩu môi, hai cha con nhà này giác ngộ đều chậm như nhau: “ Cái thằng nhóc này, xem ra là có mới nới cũ rồi.”

Trình Nhiên không hề biết vừa nhận bình luận xấu từ mẹ, chạy về phòng hồi hộp mở phong bì, trải thư ra, chữ viết đẹp đẽ của Khương Hồng Thược xuất hiện trước mắt.

Thư khá dài, viết tới hơn ba trang giấy, trong thư kể kỳ nghỉ này cô đi chơi xa một chuyến, sau đó về Thành Đô mới viết lá thư này, chuyện nơi ở mới đã an bài xong. Trong thư có hỏi thăm thông lệ, có kỳ vọng của cô vào học kỳ mới, cùng cổ vũ Trình Nhiên :’ Không có mình ở trong trường, phải tự nỗ lực đấy.’

Trình Nhiên ngẩn ngơ nhớ lại Khương Hồng Thược cuối cùng bộc lộ khả năng, đứng đầu toàn trường là vì biết mình sẽ đi, cho nên dùng phương thức này, để khiến y không lơi lỏng.

Lo mình quay lại trạng thái quân tử giấu nghề sao?

Cô bé này ... Nếu ở trước mặt mình, y nhất định sẽ nói một câu ‘tâm tư quá nhiều’.

Xem thư xong, bên trong còn có tấm ảnh, rút ra xem, ảnh chụp Khương Hồng Thược đứng bên cái bốt điện thoại màu đỏ ở nước ngoài, bối cảnh đường bố mang phong cách Gothic, trời cao mây trắng.

Chỉ một kỳ nghỉ không gặp thôi cô gái mặc áo lông màu đỏ đó tựa hồ cao hơn rồi, chỉ là không giống cô gái bình thường lúc chụp ảnh thích tạo dáng đáng yêu, cô giơ ngón trỏ và ngón cái, chĩa vào ống kính làm động tác bắn súng.

"Trình Nhiên, hành trình tiếp theo, chúc cậu càng rực rỡ hơn."

Đặt bức ảnh xuống, Trình Nhiên ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ kia, sao trời lấp lánh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã gần hết kỳ nghỉ.

Đối với y mà nói, một cuộc sống cao trung mới tựa hồ đang ầm ầm mà tới.

Tối ngày hôm đó Diêu Bối Bối tụ tập bạn bè ở khu tập thể ra sân phía sau liên hoan, chủ yếu vì hôm nay thời gian thích hợp, kỳ nghỉ này có người theo cha mẹ du lịch, có người về quê, bây giờ quay trở về, cơ bản là đông đủ rồi.

Còn có người bạn tương lai không cùng một trường nữa, tuy mọi người vẫn ở cùng khu tập thể, nhưng cũng hiểu lên cao trung là sự thay đổi lớn, nhiều thứ sẽ âm thầm thay đổi. Ví như không học chung sẽ không có chủ đề chung, cùng than thở chuyện cùng trường học nữa.

Trường học mới sẽ có bạn bè mới, đời người giống như đi trên chuyến xe buýt , mỗi chặng hành trình đều có người lên xe cùng với ta, rồi đến trạm xe, cho dù có quyến luyến đến mấy, người không thể đi cùng ta cũng phải xuống thôi.

Hai người vẫy tay nhau qua cửa kính, tới khi quay đầu nhìn lại, có lẽ là lúc tuổi thiếu niên thanh xuân đã già đi trong thời gian xa cách, tóc mai đã bạc, mặt thêm vài nếp nhăn. Dầu vậy, có lẽ vẫn còn nhớ năm xưa khi xuống xe tâm tình chia tay ra sao, vì thế nụ cười hết sức sáng lạn.

Mọi người muốn ghi lại, hẳn là loại tâm tình này.

Sơn Hải đã nhập thu rồi, mặc dù nơi này bốn mùa như xuân, nhưng mùa thu buổi tối gió rất lớn, Dương Hạ mặc váy hoa, ngoài khác áo gió, hơi co ro một chút, dáng vẻ có chút yếu đuối ấy thực làm người ta nao lòng.

Kỳ thực chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ thấy khác biệt, cứ qua kỳ nghỉ , mọi người đều có phần thay đổi, đặc biệt đây còn là kỳ nghỉ trước khi lên cao trung. Gần một năm trời áp lực đều phát tiết ở kỳ nghỉ này, những bộ quần áo trước kia ở trường không dám mặc, giờ mặc rồi. Chuyện trước kia không dám làm đều làm. Kiểu tóc nhàm chán suốt từ bé đã thay đổi, các cô gái thì vụt một cái phổng phao hẳn lên ... Đương nhiên có người ngày càng béo giống Diêu Bối Bối, cô nàng này cả hè chỉ nằm với ăn giống Trình Nhiên.

Ai có điều kiện cho con cái ra ngoài chơi, quay về một cái, đều nhận thấy thay đổi của đối phương.

Dương Hạ tới nhà bà nội chơi, ở đó những một tháng.

Kỳ thực ông nội của Dương Hạ ở Thành Đô khi còn sống là nhà thư họa rất nổi tiếng, điều kiện gia đình rất tốt, bà là cán bộ ngành văn hóa. Chỉ là cha cô thời trẻ tính cách vô cùng phản nghịch, xung khắc với người nhà nên bỏ Thành Đô mà đi, tuy sau này trưởng thành có cải thiện, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thân thiết với gia đình được. Mẹ Dương Hạ vì thế rất chịu khó đưa Dương Hạ tới chỗ bà nội cô, hi vọng cô cháu gái được ông bà rất yêu quý này sẽ thành cầu nối hàn gắn gia đình.

Sơn Hải mặc dù là thành phố du lịch cấp quốc gia, nhưng mà đem so với nơi văn hoa lâu đời như ở Thành Đô thì thua kém không phải chỉ một vài bậc. Nhất là thời thông tin chưa bùng nổ, Thành Đô luôn mang theo sự thần bí và khoảng cách khó diễn tả.

Có rất nhiều tin đồn lan truyền như thật, ví như cái gì mà "sự kiện cương thi ở Thành Đô". Vừa vặn thời kỳ này phim cương thi của Lâm Chính Anh cực hot, tin đồn đó đánh thẳng vào lòng người, nói gì mà ở Thành Đô đào được cương thi triều Thanh, cương thi thấy người là cắn, quân đội được cử tới trấn áp, còn phải sử dụng súng phun lửa gì đó.

Kết quả sau này khi internet phát triển thì té ra là có người ăn phải thịt chó mắc bệnh dại, toàn thân phát sốt, được người nhà đưa lên Thành Đô khám bệnh, thế rồi bệnh phát tác ở chỗ đông người, cắn liền mấy người qua đường, thành sự kiện cương thi lan truyền khắp nơi.

Vào những năm 1997 đó, người trẻ thích tụ tập với nhau vào buổi tối, thì thầm với nhau kiểu chuyện như vậy, vừa cảm thấy lạnh sống lưng lại thích thích.

Trương Hâm kỳ nghỉ vừa rồi được cha mẹ mua cho bộ quần áo Metersbonwe, Tạ Đông buổi tối còn đội mũ lưỡi trai thể thao theo phong cách thịnh hành ở Hong Kong Đài Loan. Đám con trai khác gồm cả Du Hiểu đều mặc trang phục mới, xuýt xoa khen nhau.

Đến lúc Dương Hạ mặc chiếc váy trắng với họa tiết cổ trang màu đen, cả đám thiếu niên mất hồn.

Thật đúng là càng ngày càng thướt tha.

Nếu nói người thay đổi nhất trong những đứa trẻ ở khu tập thể Hoa Thông này, ngoài Trình Nhiên ra thì còn có Dương Hạ. Đây là điều ai cũng phải công nhận, trước kia cô như nụ hoa chớm nở, thì giờ đây là cánh hoa vươn ra thấm đẫm sương mai, nữ tính thành thục hơn vài phần. Đem so ra Diêu Bối Bối còn nằm ườn ở nhà vừa xem phim vừa ăn uống vương vãi bị cha mẹ mắng, Liễu Anh chạy ầm ầm đuổi đánh bọn con trai thì Dương Hạ từ đi đứng ăn nói toát lên cái vẻ của thiếu nữ rồi.

Đến người lớn phải cảm thán, đám con trai ngốc trong khu không đứa nào có thể giữ được cô bé này.

Dương Hạ nhìn qua một người, không thấy Trình Nhiên.

Diêu Bối Bối cho dù ghét Trình Nhiên nhưng cũng gọi điện thoại cho y, chỉ là hôm nay nhà Trình Nhiên cũng mời khách, cho nên không tới được.

Đại bộ phận đề tài tập trung ở kỳ nghỉ này đi đâu chơi, xem phim gì, sách gì hay giới thiệu cho mọi người.

Liễu Anh vẫn tính láu táu không thay đổi là bao, nóng ruột nói một tràng: “ Kỳ nghỉ này mình tới Thành Đô tìm Dương Hạ chơi, anh kết nghĩa của bạn ấy lợi hại lắm, từ thời sơ trung lúc nào cũng được học bổng nhé, lại còn đẹp trai, mời mình đi ăn cơm nữa, hi hi .. rất có phong độ ...”

Đám con trai nghe mà tức, mời ăn một bữa thôi mà làm như ghê lắm, nha đầu này thế nào cũng bị người ta dùng đồ ăn lừa mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận