Trùng Nhiên

Chương 512: Rõ ràng là có vấn đề.

Chương Ngư bị lời nói của Khương Hồng Thược làm sững ra đôi chút, khe khẽ lắc đầu: “ Vậy cô ấy có thấy cuộc sống bây giờ đáng thất vọng, có thấy cuộc sống hiện tại là sự dày vò không? Kỳ thực không, theo lời em kể, cô ấy đang sống rất tốt, em biết không, năng lực thích ứng với hoàn cảnh của con người mạnh lắm, cô ấy nói hận thầy, đó chỉ là lời tổng kết lại đoạn tình cảm này mà thôi, không phải là vì còn vương vấn chuyện cũ. Vì bây giờ cô ấy có cuộc sống đầy đủ không cần phải suy nghĩ về điều khác, cho nên mới dùng một chữ hận, đánh giá chuyện thầy đã làm chứ không có quá nhiều ngôn từ khác.”

“ Cuộc đời rất dài, thế giới rất rộng, đừng nói quá cao quá xa. Lấy em ra mà nói, năm em mười tuổi, cô út với em là người quan trọng nhất, khi đó vì cô út em thích thầy mà em ghét cả thầy, còn nhớ không? Nhưng bây giờ thứ em cố chấp lại là chuyện khác rồi. “

“ Hi vọng về cuộc đời của em vào năm 18 tuổi, tới năm 28 tuổi, em sẽ không còn coi đó là chuyện quan trọng nữa. Thứ yêu thích nhất năm xưa, sau này nhìn lại chỉ đến thế mà thôi. Độ tuổi 20, em có thể vẫn khao khát mơ mộng về ái tình, nhưng đến năm 30 hoặc 40 tuổi, em sẽ thấy có gia đình thích hợp ổn định là đủ rồi. Cho dù em không kết hôn với người mình yêu, nhưng có con rồi, sẽ thấy rằng đối phương không tệ như thế, đối phương có trách nhiệm với gia đình, yêu thương vợ con, đảm nhận vai trò trụ cột trong gia đình, vậy còn có gì mà không hài lòng chứ?”

“ Con người vốn ích kỷ, sống vì mình là ích kỷ nhỏ, sống vì hạnh phúc gia đình và đời sau là sự ích kỷ lớn.”

“ Cho dù có thứ khắc cốt ghi lòng, nhưng thời gian sẽ từ từ ăn mòn thôi, cô ấy theo thầy, cuộc đời sẽ không có ý nghĩa, thầy rút lui để thành toàn cuộc sống của cô ấy, như vậy mới thích hợp với cô ấy nhất.”

“ Có lẽ là vậy, thầy có lý do và suy nghĩ riêng, cũng có lẽ kết quả này tốt cho thầy và cô út. “ Khương Hồng Thược đã hoàn toàn bình tĩnh, xuyên qua đôi mắt còn mông lung nhìn thẳng vào Chương Ngư, nói chắc chắn: “ Có lẽ sau này em sẽ nhận ra điều ấy, nhưng sẽ là chuyện sau này rồi, nếu ngay cả nỗ lực cũng không làm đã từ bỏ, vậy dễ dàng quá, thế thì em càng có lỗi với cậu ấy, bản thân em cũng không tha thứ cho mình ... Cho nên, em sẽ đi tìm cậu ấy.”

Chương Ngư nhìn theo bóng lưng Khương Hồng Thược, lẩm bẩm: “ Tội gì phải khổ thế?”

…. …..

Khương Hồng Thược tới "căn cứ" của lớp số 5 thì Trình Nhiên cũng ở đó, đang bận rộn đưa nước với ít hoa quả cho vận động viên của lớp vừa đi qua, cầm thời gian biểu cập nhập một số lịch trình, chỉ dẫn địa điểm thi đấu.

Cái gọi là "căn cứ" kỳ thực là lớp nào đó chiếm một vị trí ở thao trường rồi khiêng ít bàn ghế tới, trên đó đặt ít nước, vật dụng y tế hoặc thể thao, dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho học sinh và vận động viên lớp, cũng là trạm liên lạc trung chuyển của lớp.

Lúc này có chừng mười mấy học sinh lớp số năm tụ tập, một số đảm nhận công tác hậu cần, có cả vận động viên về tạm nghỉ cùng khán giả rảnh việc, họ đang bình luận về các môn thi đấu, thi thoảng lại có người từ tiền tuyến chạy về báo thành tích mới nhất, thảo luận xem môn nào có hi vọng, cần mọi người đi cổ vũ tinh thần quân ta.

Khương Hồng Thược đi tới, mọi người vội vàng bảo cô ngồi, hỏi thăm thương thế, nhiệt tình vô cùng.

Có người mau chóng nhường ghế, Khương Hồng Thược đại khái còn để bụng chuyện Trình Nhiên vừa rồi một mình rời đi, ngồi xuống từ đầu tới cuối không nhìn y cái nào: “ Mọi người thích uống gì, hôm nay mình mời, muốn uống gì cứ thoải mái nói.”

Hiện trường tức thì hoan hô, hôm nay chạy khắp nơi cổ vũ sĩ khí, ai cũng khát khô, tuy bên cạnh có nước khoáng, nhưng chủ yếu là để cho vận động viên, mua bằng quỹ lớp, lớp chưa xa xỉ tới mua đồ uống. Nếu lo vận động viên cần bổ xung năng lượng thì đã có chocolate và đường glu-cô cùng ít hoa quả, bọn họ tự giác không động vào.

Thế nên mọi người lại chẳng tích cực quá, Vũ Hân giúp Khương Hồng Thược điểm danh, Khương Hồng Thược lướt ánh mắt qua phía Trình Nhiên từ đầu tới cuối chẳng nói chẳng rằng, cô cố ý tiếp tục hỏi: “ Còn ai cần nữa không?”

Đợi thêm một lúc Trình Nhiên chẳng có ý quay đầu lại trả lời, Ngụy Thư và mấy nam sinh rất chu đáo nói: “ Để bọn mình đi mua cho, lớp trưởng, bạn một mình không xách hết đâu.”

“ Thế thì tốt quá, cám ơn nhé. “ Khương Hồng Thược cười thật tươi, sau đó cùng bốn năm nam sinh đi về phía căng tin:

Chỉ là trên đường đi tới căng tin, trong lòng cô cứ như Ma-giê đốt nóng, sản sinh phản ứng hóa học tạo thành lượng khói lớn, làm lồng ngực phát ra tiếng nổ tí tách.

Ngụy Thư lo lắng hỏi: “ Không phải vết thương lại đau chứ, mặt bạn trắng lắm.”

Khương Hồng Thược lắc đầu, cười gượng :” Không sao đâu.”

Dựa theo đầu người mua đồ xong, mọi người xách ra mấy túi, Khương Hồng Thược mời khách, lại thêm vào trước đó cô bị thương, nên mọi người không để cô sách, cô chỉ cầm một chai nước chanh của mình: “ Mình chợt nhớ phải tới lớp lấy một thứ, mọi người cứ mang đồ uống về đi.”

“ Cần mình đi cùng không .. Vậy mau quay về. “ Ngụy Thư hỏi một câu, thấy Khương Hồng Thược bảo không cần liền cùng đám nam sinh xách nước về:

Khương Hồng Thược vẫy vẫy tay tiễn họ đi rồi, bỏ tay xuống, nhìn phía trước mắt, dậm chân mấy cái mới quay lại căng tin.

Tới chỗ bác gái bán hàng mà mình vừa mới mua một đống đồ, cô chỉ nước tranh: “ Cho cháu một chai nước chanh nữa.”

Sở dĩ là nước chanh chứ không phải coca, vì coca quá bắt mắt, nước chanh có thể nói là mình không uống, thừa mất một chai.

Đợi khi Khương Hồng Thược mang hai nước chanh từ căng tin đi ra, tới vườn hoa thì nhìn thấy Trình Nhiên bị một nữ sinh lớp số 6 gọi ra, cô liền dừng bước.

Nữ sinh đó là Viên Tuệ, gọi Trình Nhiên ra khỏi "căn cứ" lớp số năm tới ngã rẽ, Tần Thiên xách một cái túi đứng dưới cây ngân hạnh rậm rạp lá, vóc dáng cao ráo đó, vẻ mặt thanh tao đó, khiến Khương Hồng Thược cũng phải ghen tỵ.

Tần Thiên gần đây trong lòng rối bời, từ khi phát hiện khốn cảnh của nhà máy cha mình được Phục Long đầu tư cứu lại, cô không biết phải làm sao. Cô vì không muốn quan hệ giữa mình và Trình Nhiên trở nên không bình đẳng, vì thế khi được thưởng quật cường mua quà cho Trình Nhiên, bị sự nhiễu động lớn này làm không yên.

Giờ đây công ty nhà cô lại nhận một sự giúp đỡ lớn như thế từ nhà Trình Nhiên, một buổi tối, cô còn nghe thấy mẹ cô bảo cha cô, hay là mời Trình Nhiên tới nhà ăn cơm, coi như cám ơn. Cha cô lại nói, như thế không hay, cứ để hai đứa bé phát triển tự nhiên mới tốt.

Mặc dù không tới mức thấy mình nợ Trình Nhiên, dù sao Phục Long là công ty của cha Trình Nhiên, hơn nữa là chuyện của nhà máy cha cô, là chuyện làm ăn giữa công ty và công ty.

Nếu như Phục Long đầu tư vào nhà máy của cha mình, vậy khẳng định là nhà máy cha mình phải có giá trị tương ứng, giúp được Phục Long, làm ăn mà, ai chịu lỗ vốn chứ, đây là chuyện hai bên được lợi. Nếu nhà máy cha cô không có giá trị, sẽ không có chuyện này.

Cứ nói với bản thân như thế, nhưng lòng cô vẫn có tâm kết, cho nên thời gian vừa rồi tránh mặt Trình Nhiên.

Bình thường Tần Thiên thích mua ít đồ ăn vặt vào lớp, đặt trong ăn bàn dự trữ, đôi khi chia cho bạn bè ăn, hoặc là buổi trưa không ăn cơm lấy ra ăn, cô theo đuổi vũ đạo mà, yêu cầu giữ dáng cực kỳ nghiêm ngặt. Lúc này nhờ Viên Tuệ giúp gọi Trình Nhiên tới, đưa cho y một ít.

Viên Tuệ thì thầm: “ Thực sự là ... định nghiêm túc với Trình Nhiên sao?”

“ Tình hình phức tạp lắm, cụ thể nói với bạn sau, dù sao cứ giúp minh gọi cậu ấy tới, đưa đồ cho cậu ấy. “ Tần Thiên trả lời cho cô rổi thúc giục:

Viên Tuệ nghi lắm, tính cách Tiền Thiên không rụt rè như thế, lần trước trả áo cho Trình Nhiên còn đường hoàng tới tận lớp số 5 làm cả trường xôn xao một phen mà, sao giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận