Trùng Nhiên

Chương 657: Không tha thứ.

Biệt thự tỉnh ủy Thành Đô, Lý Tĩnh Bình đang gọi điện thoại, cuộc điện thoai này gọi tới sở nghiên cứu vi điện tử Thành Viên, đối phương là giáo sư già hiện đang đảm nhiệm nhiệm vụ phát triển hạng mục giữa hai quốc gia Mỹ Trung, có giao tình lớn với trưởng bối trong nhà.

“ Bác Trương, ảnh hưởng thực sự lớn như trong báo chí gần đây nói ạ ...”

Gần như khi bài báo ở Mỹ về Phục Long truyền về trong nước, một số chuyên gia học gia ở lĩnh vực khoa kỹ tương quan liền hiểu ra Phục Long đã mất đi cái gì, bởi thế liên tục có bài viết hoặc tiếc nuối hoặc tức giận đưa ra phát biểu trên một số tạp chí hạch tâm, gây ra ảnh hưởng lớn.

Họ là là chuyên gia, là nhà nghiên cứu, không phải là chính khách, họ nhìn việc để luận việc, câu từ tới gay gắt mức đâm vào tim phổi. Người công tác kỹ thuật, đừng nói cục thế, nói chính trị với họ, dù nói rõ rồi họ cũng kệ, họ thấy đau lòng là họ chửi. Thành phần trí thức mà, lấy con số ra kết luận, ngôn từ kịch liệt như từng tầng núi áp xuống.

Lúc đó vợ chồng Lý Tĩnh Bình, Khương Vi Cầm mới nhận ra, sự việc nghiêm trọng gấp nhiều lần họ nghĩ.

Bác Trương coi như còn khá khách khí, nhưng lời nói không giấu được bất mãn:” Tiểu Lý này, bác và cha cháu là chỗ thân tình nên bác mới nói với cháu mấy câu này, đám người Thành Đô các cháu đang làm cái gì vậy? Trước có chiến lược 531, sau có kế hoạch 908, bằng đó bài học chưa đủ à? ... Gì, không dễ khống chế, đừng nói với bác là không dễ khống chế. Bác biết là có vụ án ... Làm không tốt thì trước đó có nghĩ tới hết hậu quả chưa? Có nghĩ tới phương án dự phòng sự cố chưa ... Không có, nên bị chửi không oan.”

“ Cháu hỏi ảnh hưởng lớn thế nào à? ... Được, bác nói cho cháu biết, biết cái tên Qualcomm không ... Không biết hả ... Để bác nói đơn giản cho cháu nghe, giống như mua một cái xe, vì dụng kỹ thuật động cơ của họ, đó là cộng nghệ lõi, cháu phải nộp lên một phần lợi nhuận bán xe đó. Nước ta thị trường lớn thế nào, bao nhiêu công ty dùng giấy phép của họ, tức là để họ đập xương hút tủy. Nói trắng ra là họ lũng đoạn. Chuyện Phục Long đang làm, chính là đi vòng qua bọn họ, khả năng phá vỡ được sự lũng đoạn này ... Giờ kết quả là gì, không cần nói chứ hả? Dù chỉ là mất đi khả năng thôi, nhưng đây là khả nưng khiến chúng ta mất đi hàng tỉ hàng tỉ USD mỗi năm đấy ... Lớn hơn nữa là mất đi khả năng tự chủ tương lai, mãi mãi phải phụ thuộc và người ta.”

Cho dù là người có thân phận như Lý Tĩnh Bình cũng chỉ biết vâng dạ mà thôi.

Cúp điện thoại rồi, Lý Tĩnh Bình cầm cốc trà đã nguội lên uống ực một hơi, bên cạnh là Khương Vi Cầm, luôn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thất thần.

Vừa rồi giọng của vị giáo sư già rất lớn, thư phòng yên tĩnh, ai cũng nghe được.

Lý Tĩnh Bình vỗ vỗ mu bàn tay vợ:” Em chỉ làm việc trong phận sự của mình thôi, em không sai gì cả.”

Nhưng lời an ủi này hiển nhiên là có cũng như không.

Điện thoại reo, Khương Vi Cầm nhấc máy, mặt không có nhiều cảm xúc, cũng không nói nhiều, từ đầu tới cuối chỉ có hai câu " chắc chứ" và "tôi biết rồi."

Trong quá trình bắt giữ Mark, Khương Vi Cầm rút kinh nghiệm tiết lộ tin tức trước kia, cô đã sàng lọc nhân viên cô cùng kỹ càng, thậm chí nhiều người bị điều động ở nơi khác ngay trong đêm mà không biết tham gia hành động gì.

Khương Vi Cầm chẳng lẽ không cân nhắc hậu quả hay sao, có chứ, cô đã cẩn thận hết mức có thể rồi.

Nhưng sự cố vẫn xảy ra, do đâu, Khương Vi Cầm về sau rả soát lại toàn bộ khả năng, chợt nhận ra bỏ sót một người, chính là nhân tình Trung Quốc của Mark, cô liền cho người điều tra, kết quả người này đã mất tích, cú điện thoại vừa nhận được là tin báo.

Ả tình nhân kia, người nắm chứng cứ đột phá cả vụ án, không biết dùng thủ đoạn gì mà né tránh được giám sát, lên máy bay tới Mỹ rồi. Điều này tương đương với việc bọn họ không có chứng cứ gì để bắt Mark, hắn thì có thể thoải mái chửi bới chính quyền Trung Quốc.

Không cách nào vãn hồi nữa, bọn họ tới một lời thanh minh cũng chẳng làm được.

Ngay trong ngày, thư ký trưởng chính phủ tới thăm khu công nghiệp phía tây, ở đây hắn gặp gỡ chủ các công ty công nghệ, công khai tuyên bố điểm danh “Phục Long nên học tập công ty Chính Thái, đầu tư thêm vào kỹ thuật, đó mới là cốt lõi thời đại mới.”

Ai chẳng biết Chính Thái là công ty điện thoại nhập nguyên máy từ Pháp, đem về đóng mác lên rồi bán, làm gì có tí hàm lượng kỹ thuật nào. Vả lại Phục Long là công ty điện tử viễn thông, tính chất khác hẳn với Chính Thái chuyên lắp ráp bán máy. Nhưng người ta nói thế đấy, anh muốn cãi cũng không được.

Ai chẳng biết vị thư ký trưởng này là thân tín của tỉnh trưởng, mà tỉnh trưởng là người chống lưng đằng sau cho công ty Hoa Đằng bị Phục Long loại khỏi danh sách nhà cung cấp linh kiện, sau sự kiện “tranh giành đánh ghen” ở nhà hắt lớn.

Điều này nói lên gì, tỉnh trưởng đại nhân bất mãn với Phục Long.

Tiếp đó là tin đồn nổi lên bốn phía, nghe nói ở một hội triển lãm khoa kỹ tây bộ tổ chức ở Thành Đô, một vị phó bí thư tời từ Thâm Quyến tiếp đãi quan viên cùng cấp của Thành Đô, nói chuyện tới hứng khởi đề xuất tới tham quan xí nghiệp có tiếng trong ngành, vị quan viên cùng cấp đồng ý, để đối phương lập hành trình. Kết quả ngay trong đêm thường vụ phân quản kinh tế tới tìm vị khách kia, vốn đã vỗ ngực nhận lời rồi giờ lại đặc biệt yêu cầu bỏ đi hành trình tới Phục Long, hành động gấp gáp, người ngoài nói đùa là, cứu một bàn thua trông thấy.

Chuyện này đồn ra ngoài, nhiều người cho rằng Phục Long đã mất đi đại thế ở tỉnh Tứ Xuyên rồi.

Không biết bao nhiêu kẻ đang đợi xem trò hay, không biết bao nhiêu kẻ đang đợi giẫm đạp Phục Long, Ngôi Lỗi tụ tập một đám công tử ca ở Thành Đô uống rượu, lớn tiếng tuyên bố “Cho cha con Trình Phi Dương biết mặt.”

Bầu không khí trong khu tập thể Phục Long cô cùng căng thẳng, thậm chí còn tệ hơn thời điểm Hoa Thông bán cho Phục Long, lòng người dao động.

Đang lúc thế cục bất lợi đó, đột nhiên một tin đồn tung ra, vì chính sách không hữu hảo ở tỉnh Tứ Xuyên, Phục Long có ý định chuyển tổng bộ đi nơi khác.

Tin này vừa lan truyền đi tức thì vị phó bí thư tới từ Thâm Quyến kia trong hoạt động có người Phục Long tham gia, công khai tỏ ý hoan nghênh Phục Long chuyển tổng bộ tới Thâm Quyến, bọn họ sẽ cung cấp mối ưu đãi tốt nhất để Phục Long phát triển.

Năm vừa rồi Phục Long nộp thuế lên tới gần 1 tỷ, một hộ lợi thuế lớn như vậy, đi đâu người ta chẳng chào đón.

Tin tức này khiến phía Thành Đô hết hồn, thị trưởng Thành Đô chạy lên tỉnh, yêu cầu trên tình dùng mọi cách giữ Phục Long lại, chỉ trích những tiếng nói nhắm vào Phục Long.

Chưa hết, không nhà sản xuất linh kiện của Phục Long nà đứng đầu là Tần Tân Nguyên cha Tần Thiên, đại diện cho 12 nhà máy tuyên bố, nếu Phục Long đi, bọn họ cũng sẽ đi theo. Chiếc lược cùng phồn vinh mà Phục Long theo đuổi ngay từ đầu phát huy tác dụng, những nhà máy này được Phục Long hỗ trợ kỹ thuật, dây chuyền sản xuất đo ni đóng giày cho sản phẩm của Phục Long, nếu Phục Long đi nơi khác, người ta chắc chắn phải gây dựng lại chuỗi sản nghiệp của mình.

Bấy giờ nhiều người mới giật mình, thì ra Phục Long không đơn giản, riêng 12 nhà máy này có gần 5000 công nhân rồi.

Phục Long mà đi, sẽ để lại ảnh hưởng vô cùng lớn.

Tin tức chưa xác định, Thành Đô rung chuyển, ngay trong đêm triệu cập cuộc họp thường ủy khẩn cấp, bí thư thành ủy Thành Đô đồng thời là thường ủy tỉnh ủy Tứ Xuyên vừa mới bước vào phòng họp đã tuyên bố “bằng mọi giá phải giữ Phục Long ở lại Thành Đô.”

Quan trường trong tỉnh liên tục nháo nhào, trong tình thế hỗn loạn bới đủ loại tin đồn, tranh luận cãi vã đó, lại xuất hiện tin đồn bí thư Khương có khả năng bị điều động. Đây là sự kiện có ảnh hưởng khá lớn, bất kể là với tỉnh Tứ Xuyên hay với phía Khương hệ, đều phải có câu trả lời thích đáng ở sự kiện này.

Tình thế không lạc quan.

Tháng hai ở Thành Đô, trời lạnh lẽo, không khí ẩm thấp, mưa nhiều.

Hội doanh nghiệp Thành Đô khi đi thì vô cùng yên ắng, không ngờ lúc trở về lại được tiếp đãi cực kỳ long trọng, thậm chí có cả lãnh đạo trọng yếu của tỉnh tới, làm nhiều người bất ngờ.

Nhà khách Cẩm Giang, chính ủy tỉnh và tỉnh ủy tổ chức bữa tiệc tối, tẩy trần cho hội liên hiệp doanh nghiệp vừa từ Mỹ quay về. Quy cách bữa tiệc cực cao, hai vị đứng đầu tỉnh đều tham gia, ngôn từ nhất chí, tiếng vỗ tay khắp phòng. Sau đó bí thư tỉnh ủy còn cùng Trình Phi Dương trò chuyện thân mật, tổng thể là cần chính sách hỗ trợ gì, có khó khăn gì cứ lên tiếng, tỉnh sẽ giải quyết.

Ăn cơm xong Trình Nhiên một mình ra ngoài cho thoáng, bên ngoài bố trí những chiếc ô pha đơn rộng rãi, không gian rộng, tuy cửa đóng kín ngăn mưa lạnh, nhưng không tạo cảm giác bí bách.

Lát sau Khương Vi Cầm cùng một nhóm nhà doanh nghiệp đi ra, nhìn thấy Trình Nhiên, liền nói với thư ký vài câu, thư ký liền thay cô tiếp lấy đề tài đang nói, dẫn khách ra ngoài, còn Khương Vi Cầm đi tới chỗ bên cạnh Trình Nhiên ngồi xuống.

“ Dì Khương. “ Trình Nhiên chào đúng lễ tiết, thái độ rõ ràng không mấy nhiệt tình:

Khương Vi Cầm không so đó chuyện này, bình tĩnh nói: “ Chuyện của cha cháu ở Mỹ là sự kiện ngoài ý muốn, cháu nên biết, tội ác của chúng là không thể dung thứ.”

“ Vâng, đúng là không thể dung thứ. “ Trình Nhiên gật đầu: “ Nhưng, cháu và dì đều biết, đây không phải là điều không thể tránh khỏi.”

Khương Vi Cầm nheo mắt.

“ Một cuộc điện thoại của dì thôi, dù chỉ là trước một ngày, chuyện đã khác đi rất nhiều. Nhưng không, không có cảnh báo trước, sau khi chuyện xảy ra cũng không có cơ chế bù đắp. Cháu không ngờ rằng từ xưa tới nay ấn tượng của dì về cháu lại tồi tệ như vậy, không ngờ dì ghét cháu tới mức độ không ngại hủy hoại cha cháu như thế ... Chuyện này là lỗi của cháu, tại cháu không tốt. “ Trình Nhiên đứng dậy, lúc này y không muốn nhìn mặt Khương Vi Cầm, sợ mình không kìm được nói những lời không hay: “ Cha cháu sẽ không chịu thua đâu, con người cha cháu là thế, thất bại ở đâu thì đứng lên từ đó, nhưng điều đó không đại biểu cái gì, đó không phải sự tha thứ.”

Khương Vi Cầm ngồi đó nhìn Trình Nhiên rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp, là hoang mang, là hổ thẹn, có phẫn nộ, cũng có chút hối hận.

Cuộc đời chính trị của cô vì sự kiện này sẽ có bước ngoặt lớn.

Mà dưới tác động của bánh xe thời đại, cuộc đời nhiều người vì thế mà liên lụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận