Trùng Nhiên

Chương 110: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Ngày đầu báo danh cũng là ngày bạn học mới gặp nhau, chia chỗ, được tự do chọn chỗ ngồi vì thế Trình Nhiên và Du Hiểu lại là bạn cùng bàn.

Chủ nhiệm lớp là tên Đàm Khánh Xuyên, trước đó đã tìm hiểu tình hình cả lớp, lớp số 9 bọn họ trong toàn khối cũng chỉ tính tầm trung.

Trước khi phân lớp thì trong khối đã tổ chức họp, học sinh nhờ vả quan hệ mà vào, học sinh tầm trung thì tùy phân phối, những học sinh từ 680 điểm trở lên liền thành bánh gato do các chủ nhiệm lớp phân chia.

Khó tránh khỏi tranh cãi, thậm chí một số học sinh mũi nhọn, mấy chủ nhiệm lớp có tư cách còn phải lấy sự thực lẫn đạo lý ra trình bày, không khác gì dân giang hồ chia địa bàn.

Lúc đó những người coi là tấm gương cho học sinh bất chấp phong độ, chuyện này liên quan chặt chẽ tới thành tích của bọn họ mà, bồi dưỡng ra một trạng nguyên, tiền thưởng bằng tiền lương cả năm chứ đùa à? Chưa nói tới các phúc lợi khác, như phân phối nhà phúc lợi của đơn vị, ai mà không muốn ở trong căn nhà lớn hơn.

Mặc dù tới năm thứ 2 sẽ chia lớp, khả năng sẽ xuất hiện vì nhân tố khác mà thành làm nền cho người ta, nhưng kỳ thực không sao cả, học sinh mũi nhọn nhìn một cái là nhắm vào rồi, chắc chắn để ở bên cạnh bồi dưỡng. Dù có khả năng bị phân lớp, nhưng quân bài trong tay càng nhiều càng tốt mà.

Học sinh trên 700 điểm thì cơ bản đánh nhau vỡ đầu chảy máu, Đàm Khánh Xuyên giở hết thủ đoạn từ ngoa ngoắt tới ăn vạ, đại khái kiếm được 5 học sinh. 5 học sinh này vừa vào lớp là ông ta ngầm quan sát rồi.

Tất cả đều là bảo bối ... Càng không nói tới về sau còn được phân một học sinh tên Trình Nhiên 706 điểm. Đàm Khánh Xuyên cảm thấy cuộc đời thật mỹ hảo, giống như đầu bếp đang chuẩn bị làm một món ăn thật ngon lành.

Ngày đầu tiên mọi người giới thiệu nhau, quen biết rất nhanh, chẳng tốn bao lâu mấy nữ sinh Dương Hạ, Triệu Ly, Trần Nhược Đình liền được nam sinh chú ý.

Tất nhiên Trương Phong, Lý Hạo, Vương Tự Kiện, Trình Nhiên cũng được mấy nữ sinh thì thầm thảo luận. Về sau bọn họ nhất trí cho rằng, Trương Phong đẹp trai nhất, trông ưa nhìn này, cao tới một mét 78 này, cười lên trông vừa ngoan ngoãn lại có chút gì đó xấu xa, làn da rám nắng khỏe khoắn.

Còn lại thì đều gầy gò yếu đuối quá, mất điểm, mất điểm.

Ngày hôm đó báo danh, biết lớp gặp gỡ bạn mới xong, Du Hiểu và Trình Nhiên trở về gặp người quen, Tạ Phi Bạch mặc áo khoác có mũ chùm đầu, che đi cả mặt. Vì hôm đó phát rất nhiều sách, mỗi cặp sách thôi thì không chưa hết, vì thế trên đường về nhà gần như cũng thấy ai nấy ôm chồng sách.

Tạ Phi Bạch đeo cặp hai quai sau lưng, tay ôm chồng sách lớn, làm Trình Nhiên và Du Hiểu nhìn không ra, làm sao liên tưởng tới một kẻ tay đút túi quần, miệng phì phèo thuốc lá với học sinh ngoan trước mặt.

Không chỉ chùm mũ, ngay cả cổ áo cũng kéo cao hết cỡ che cả miệng, trông như thợ lặn, nhìn là biết không muốn gặp phải người quen.

Thế nhưng Du Hiểu ở sau nhìn một lúc hớn hở gọi:” Tạ Phi Bạch phải không?”

Người đó rõ ràng vai hơi run lên một chút.

Nếu đổi lại là trước kia, với cái uy của Tạ Phi Bạch ở trường học, Du Hiểu làm gì dám gọi hắn, nhưng giờ khác rồi.

Hắn là ai? Là người từng "va chạm" với kẻ giết người, sau đó "cơ trí" báo cảnh sát, bắt được băng nhóm tội phạm giết người đấy. Nên nhớ đối phương có súng nữa.

Mặc dù Trình Nhiên luôn không hiểu Du Hiểu tự thôi miên bản thân thế nào mà vai trò của hắn ngày càng lớn như thế, bây giờ thậm chí tới mức chính hắn là ngày hôm đó quyết đoán bảo Trình Nhiên bám theo hung đồ, để hắn báo cảnh sát.

Nếu không phải chú Trình Nhiên ngăn cản hắn lập công thì hắn báo tin xong lập tức đuổi theo rồi.

Dù thế nào Du Hiểu cảm giác mình như anh hùng giấu mặt ấy, Nhất Trung lão đại là cái gì chứ, huống hồ từ thời sơ trung rồi.

Cao trung khác lắm biết không hả?

Du Hiểu hiên ngang đi tới nhìn Tạ Phi Bạch, thái độ xuồng xã: “ Sao lại ăn mặc thế này?”

Tạ Phi Bạch ngẩn ra đôi chút, hắn không nhớ là hai bên thân thiết với nhau như thế, thậm chí không nhớ thằng quái này là thằng quái nào, chỉ nhớ là cái thằng hay đi cùng thằng điên Trình Nhiên.

Thế thì chắc chắn chẳng phải loại bình thường rồi.

Còn nguyên nhân vì sao hắn ăn mặc thế này còn phải hỏi à, có ai không biết thành tích hắn bết bát, có thể vào trường trọng điểm tỉnh, rõ ràng là nhờ tiền rồi. Trước kia hắn dửng dưng, thậm chí thấy đắc ý, nhưng giờ trải qua nghịch cảnh, hiểu vài chuyện, không sống buông thả nữa, tất nhiên để ý tới ánh mắt người khác.

Tên thợ lặn hai mắt đảo trái đảo phải, trầm giọng nói nhỏ: “ Sau này hai thằng bọn mày theo tao, tao bảo vệ chúng mày. “

Cái bộ dạng như thằng trộm chó mà dám thốt ra câu "tao bảo vệ chúng mày", thật đúng là ...

Trình Nhiên cười méo miệng: “ Cậu bỏ cái mũ xuống đi, nếu không ăn mặc như thế, bọn tôi đã chẳng chú ý đâu.”

Tạ Phi Bạch mặt hơi đỏ, nếu bình thường có lẽ hắn chửi um lên rồi, lần này nghiến răng "mày đừng có ngông nghênh", rồi quay đầu đi thẳng.

Du Hiểu thộn mặt, đây chẳng phải câu cửa miệng của bọn lưu manh à, thường sau khi nói câu đó sẽ xông vào đánh nhau cơ mà.

Sao giới lưu manh đổi quy tắc rồi.

Du Hiểu nghĩ mãi không ra: “ Thằng đấy làm sao thế nhỉ?”

Trình Nhiên nhìn Du Hiểu với ánh mắt kỳ thị, mày mới làm sao thì có.

Tóm lại là Du Hiểu thấy Tạ Phi Bạch có vấn đề, trong khi Tạ Phi Bạch luôn nghĩ Trình Nhiên là thằng điên thì Trình Nhiên lại thấy đầu óc Du Hiểu không bình thường.

Người ta nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nó là thế.

Kỳ nghỉ này với Du Hiểu mà nói xảy ra quá nhiều chuyện, Trình Phi Dương tiến hành cải tổ công ty, thành lập công ty mới, nhà hắn cũng nhập cổ phần, sau đó mẹ hắn còn định ứng tuyển vào công ty Phục Long làm việc.

Trong khi đó nhà Dương Hạ, Liễu Anh đều chiếm cổ phần, nhưng vì họ đã có lối ra bên ngoài, nên không dựa vào công ty mới kiếm cơm.

Còn nhà Trình Nhiên tất nhiên thành trung tâm thảo luận rồi.

Ví như Liễu Quân, cha Liễu Anh trước nay luôn coi thường Trình Phi Dương cũng phải ngạc nhiên xen lẫn chút đố kỵ: “ Trình Phi Dương có thể lập công ty sau cải tổ nhanh như thế, anh cho rằng bản thân hắn làm được à? Tất cả là do Tạ Hậu Minh đứng sau, nghe nói ông ta tự mình chấm hạng mục này, ông ta là nhân vật bàn tay sắt, ông ta đã nhắm vào thì phía dưới tất nhiên làm cho tốt thôi. Trình Phi Dương đơn giản là gặp vận.”

Dương Xuyên cha Dương Hạ cũng thảo luận: “ Triệu Bình Truyền cổ động rất nhiều người tới đòi Trình Phi Dương mua lại cổ phần, Trình Phi Dương vừa thành lập công ty đã phải đối diện với áp lực lớn rồi, còn nữa, đơn đặt hàng ở đâu ra ... Không có đơn đặt hàng và thị trường, Tạ Hậu Minh đốt bao nhiêu tiền cho vừa chứ? Sớm muộn cũng hỏng ... Ài, Trình Phi Dương liều quá, Trình Nhiên đang tuổi đi học, lỡ có biến cố gì.”

Mấy chuyện này Du Hiểu nghe lỏm được, cũng không nói với Trình Nhiên, hiển nhiên chẳng phải chuyện tới lượt hắn lo.

Ngày hôm sau tới trường chuẩn bị quân huấn, lần này đường sá tốt hơn hôm qua nhiều rồi, không bị tắc đường nã, xe buýt 01 đi tới thẳng trạm gần trường Nhất Trung, từ đây tới trường chừng 120 mét hai xe buýt số 01, 02 gần như cùng nhau vào trạm xe.

Từ trên xe số 02 một nam sinh cao ráo phải tới mét tám, cắt tóc húi cua sát đầu, mặc sơ mi kẻ ca rô, giày chạy bộ thoải mái, trông hết sức khỏe khoắn.

Đang giờ đến trường, nam sinh này gây chú ý của không ít nữ sinh, thậm chí mấy học tỷ lớp trên cũng phải đưa mắt nhìn.

Nhất thời không nhận ra, nam sinh này trông dáng vẻ tinh thần, ánh mắt lại mang tăm tối tiêu chí, Du Hiểu ngớ người lần nữa: “ Tạ Phi Bạch, sao ăn mặc thế này?”

Trình Nhiên đi tới bên cạnh hắn gật gù: “ Cắt tóc với ăn mặc không tệ đâu, học sinh cao trung mà, thế này mới đúng.”

“ Mày bơn bớt đi, nói như cha tao vậy ... “ Tạ Phi Bạch nói thế song vẫn đi song song với Trình Nhiên vào trường, dù sao hắn thừa biết cái tính Trình Nhiên rồi, chấp thằng này chỉ khiến mình tức tới nội thương thôi:” Nếu không phải gần đây tao tu tâm dưỡng tính rồi thì đã cho mày mấy cú đấm.”

“ Cậu nghĩ thế thì tôi cũng chịu ... “ Trình Nhiên đi mấy bước quay đầu lại gọi Du Hiểu: “ Này, mày có vào trường không?”

“ À, có, có ... “ Du Hiểu nhìn Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch nói chuyện tuy chướng tai, nhưng có vẻ thân thiết lắm vậy.

Hình như mùa hè vừa rồi còn xảy ra chuyện gì mà mình chưa biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận