Trùng Nhiên

Chương 321: Tới thì cũng tới rồi. (3)

Từ bé Khương Hồng Thược đã được cô út của mình đưa đi rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ, giảng giải cho cô nghe rất nhiều chuyện trên khắp thế giới. Bởi vì biết nhiều nên cô cảm thấy thật khó nói chuyện với những người bạn cùng tuổi nữa, khi rất nhiều người còn truyền miệng nhau một việc, thì cô đích thân trải qua rồi, thậm chí biết có sai lệch. Vì thế mà cô kể ra thứ mình đã thấy, nhưng không hiểu sao những đứa trẻ con khác lại bảo cô nói dối, sau nhiều lần như thế cô bị đám trẻ con cô lập, thậm chí mỗi lần cô tới lớp, chúng hô lên "sói tới, sói tới".

Cô không nói dối, tất cả những điều cô nói là sự thật, dù cô hét to lên, cũng chẳng ai tin.

Không ai chơi với cô cả, mỗi lần ra chơi Khương Hồng Thược chỉ lủi thủi có một mình, có khi cô tủi thân tới mức trốn vào phòng chứa đồ trong trường ôm chổi lau nhà mà khóc, cô đã khóc rất nhiều.

Sau này lớn lên một chút, Khương Hồng Thược thông minh hơn rồi, cô không nói ra những gì mình biết hay mình suy nghĩ, tưởng tượng ra nữa, khi nghe người khác nói chuyện cô sẽ mỉm cười vỗ tay, thậm chí khen vài câu, quả nhiên ai cũng thích.

Dù hoàn cảnh thay đổi, từ Sơn Hải, Thành Đô, Bắc Kinh, nhưng nhiều chuyện không đổi, cô vẫn phải nói nhiều lời không đúng suy nghĩ, càng ngày càng biết che giấu tâm tư bản thân.

Bởi vậy cô hiểu từ rất lâu rồi, khoảng cách lớn nhất của con người kỳ thực tới từ tâm linh.

Cô muốn kết bạn với người khác, vì thế cô phải che giấu bản thân, nhưng càng có nhiều người bạn ở bên cạnh, cô càng thấy cô độc, vì người mà họ thích kia, không phải là cô. Cô gái ngoan ngoãn kia không phải là cô.

Mọi lúc mọi nơi, cô chỉ có một mình, thậm chí cô không biết mình có còn là mình không.

Về sau cô tình cờ gặp một chàng trai, trong hoàn cảnh đặc biệt, người đó trộm quả ở nhà cô, mặc cái áo ba lỗ ngồi trên bãi cỏ còn cắn chảy nước ra ngoài, bộ dạng đó tệ ơi là tệ. Có lẽ vì cho rằng thấy được bí mật xấu xí nhất của chàng trai đó, cô không che giấu bản thân nhiều như với người khác.

Vì thế ở cạnh chàng trai đó, cô có thể nghịch ngợm có thể ngang bướng, có thể xấu bụng, trêu chọc cậu ta không cần làm cô gái ngoan hoàn hảo, ở trong không gian bí mật nho nhỏ sau tấm ván, cô thoải mái nói hết tưởng tượng của mình, qua bàn tay chàng trai đó, cô vẽ lên bức báo tường rực rỡ nhất.

"Nếu mai là ngày tận thế, bạn sẽ làm thế nào?" Cậu ấy có những câu hỏi rất kỳ quái, nhưng cô thích những câu hỏi như vậy, trí tưởng tượng của cô có thể bay xa.

Lại có lúc cậu ấy nói ra những câu triết lý với vẻ mặt trông rất ngu, nhưng cô rất thích.

Cô thích ở bên cạnh cậu ấy, vì đơn giản cô thấy rất thoải mái, cô không phải che giấu điều gì cả, nếu nói tới khác thường, cậu ấy còn khác thường hơn cô. Cậu ấy có vẻ là loại thích đâm đầu vào mấy chuyện rắc rối, lần ở hội diễn văn nghệ làm cái chuyện thật ngốc, còn đuổi theo tội phạm, bọn họ còn gặp phải vụ bắt cóc, nghĩ lại vừa sợ vừa kích thích, đó thực sự là trải nghiệm của đời người, có điều hậu quả rất tệ.

Gia tộc cô can dự vào, cô phải đi, đó là sự chia tách thực sự.

Khi ở Thành Đô, cô từng nghĩ tới Trình Nhiên sẽ tới, như lời bọn họ từng hứa với nhau ngày chia tay.

Lúc hoàng hôn rực rỡ chiếu thao trường, lúc mưa như trút, lúc trời còn chưa sáng hẳn ngồi dưới ánh đèn trong phòng học, đứng ở dưới cây dung lớn ngoài trường, ở ban công nhà mình xem sương đêm, cô luôn mong nhìn thấy một bóng hình, nhưng nhìn mãi không thấy.

Chỉ nghĩ thôi, cô không dám cho mình hi vọng đó.

Nhưng bây giờ cậu ấy tới thật rồi, thi thoảng cô vẫn có cảm giác không chân thật, giống như đó là giấc mơ, thật đến đáng sợ, tỉnh lại sự chênh lệch càng mạnh.

Cho nên Khương Hồng Thược có một loại cảm giác.

Chuyện này không phải thật đâu nhỉ?

Cô đứng ở đầu hành lang này, có chút sợ phải về lớp, khi đó cô phải đối diện với sự thực, vì thế cô thò đầu nhìn qua hành lang, sau đó sững người ... Vì cô thấy chàng trai kia cậu ấy chạy ù từ ngoài vào, thu ô lại.

Tích tắc ấy, tựa hồ vô số bức tranh ùa ra.

Ở đường Hoàn Hồ, mình ngồi sau xe đạp của cậu ấy, nắm chặt lấy áo, xe ào ào lao xuống dốc làm tim mình muốn vọt ra ngoài. Ở trong rừng tối nha nhem, cậy ấy đột nhiên bảo mình "cởi áo ra", rồi cậu ấy như thằng ngốc hô " Bán khoai lang đây".

Từng cảnh, từng cảnh, ùa tới như nước lũ phá vỡ đê.

Chàng trai ấy xuất hiện trong thế giới bao phủ bởi cơn mưa lớn, cái động tác thu ô ấy, trông chật vật, nhưng ở trong mắt Khương Hồng Thược, tích tắc ấy choáng ngợp mê ly.

Sơn Hải xa xôi, chàng trai ấy nói, "Bạn tới Thập Trung trước, mình tới sau"

Cậu ấy làm được rồi, cậu ấy tới như ánh sáng xua tan đi đêm dài cô tịch.

Bụi mù lau đi

Chiếu rọi sơn hà muôn vạn lần.

Nhìn Trình Nhiên thấy đám La Duy, Mã Khả, Trình Nhiên cũng giật nảy mình, không ngờ khéo thế, sau đó nhận ra không có Khương Hồng Thược trong đám người bọn họ, thầm hô may mắn, tránh hỏng kế hoạch, y chuồn vội.

Lớp số 5 năm hai ở tầng 3, Trình Nhiên vốn tính báo danh xong, sau đó là đi xem xem Khương Hồng Thược ở lớp nào, làm cô giật mình một phen ... Lúc này học sinh vẫn còn ở dưới lầu xem lớp của mình, xem bạn bè cũ chia vào lớp nào, nên người lên hành lang còn chưa nhiều, bên kia một nhóm nữ sinh trò chuyện tưng bừng đi tới, đi đầu là Lý Vận Hàn.

“ Này, tới báo danh hả? “ Lý Vận Hàn nhìn thấy Trình Nhiên, giọng có chút trêu chọc:

Tức thì có người phì cười reo lên: “ A, tên trộm ảnh.”

Đám con gái cười khúc khích, hiển nhiên cũng chính là cái nhóm đã gặp phải Trình Nhiên hôm đó.

“ Này đừng sợ soái ca, bọn này không tiết lộ ra đâu.”

Lý Vận Hàn thấy đám bạn xúm lại trêu ghẹo Trình Nhiên thì giục bọn họ: “ Đi đi, còn phải báo danh mà, Trình Nhiên, gặp lại sau nhé.”

“ Úi bẽn lẽn đáng yêu chưa, mình thích nam sinh như vậy đây.”

“ Thì ra tên Trình Nhiên, Vận Hàn, thật khả nghi, có gì giấu chị em không đấy.”

Cứ như có cơn bão vừa mới kéo qua vậy, ào ào tới, ào ào đi, Trình Nhiên bị đám con gái làm ù đầu, nhưng phải thừa nhận cô gái như Lý Vận Hàn, xuất hiện ở đâu cũng rất dưỡng mắt. nhất là cặp chân dài kia.

Một màn này thôi đã thấy Thập Trung khác Nhất Trung Sơn Hải nhiều lắm.

Hành lang trái phải đều thông nhau, trên phải ghi lớp số 6, lớp số 5 của y bên trái, Trình Nhiên vừa đi qua chỗ rẽ, tích tắc nhìn thấy ở ban công, một bòng người quen thuộc đứng bên cái cột đỏ.

Nhanh như chớp Trình Nhiên lùi lại.

Suýt chết.

Ở gốc độ của cô ấy chắc là không nhìn thấy mình đâu nhỉ?

Vẫn kịp.

Trình Nhiên hít sâu một hơi, thầm kêu may mắn, đúng là trời giúp mình mà, mọi thứ thật hoàn mỹ.

Tình huống bây giờ kỳ thực không liên quan gì tới tình cảm đặc thù nào hết, với Trình Nhiên mà nói giống như chơi đô mi nô vậy, đã bỏ công sức sắp xếp từng quân rồi, thế nào cũng muốn hoàn thành toàn bộ, sau đó đẩy một cái .

Đây chính là thời khắc mấu chốt thành bại khi đẩy quân đô mi nô cuối cùng.

Trình Nhiên hơi hạ người xuống, mắt đảo trái đảo phải lao vút qua hành lang đối diện lấy tầm nhìn thoáng hơn, nhìn trước nhìn sau, hành lang không có ai khác.

Nha đầu đó lớn thật nhanh, nấp ở góc khuất, Trình Nhiên thoải mái ngắm nhìn Khương Hồng Thược, quần jean bó màu lam khoe đôi chân thon dài miên man cùng bờ mông hơi vểnh lên, tràn trề sức sống thanh xuân, đồi ngực vun đầy chứng tỏ đang phát triển với xu thế rất tốt. Gò má mịn màng, đôi mắt nhìn chăm chú nhìn cảnh mưa, tĩnh lặng tựa như tinh linh thâm sơn, hoàn toàn không để ý tới xung quanh .

Trình Nhiên lướt đi trên hành lang như bóng ma, nhanh chóng áp sát mục tiêu, phía trước là cô gái xinh đẹp, tóc đen buông xõa bên vai, đắc thắng giơ tay ra.

Đúng lúc ấy Khương Hồng Thược xoay người lại.

Cánh tay đưa ra chuẩn bị vỗ vai cô của Trình Nhiên khựng lại giữa không trung, cách mặt cô chỉ có vài xăng-ti-mét.

Khương Hồng Thược mắt cong vút như trăng non, xòe năm ngón tay vẫy: “ Hi.”

“ Bạn ... “ Tích tắc đó, toàn bộ quân bài đô mi nô mà Trình Nhiên dày công sắp xếp trước đó hóa thành tro bụi, mắt mở lớn khiếp hãi, rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu:

Khương Hồng Thược nghiên người đi về phía phòng học, bình đạm nói: “ Tới thì cũng tới rồi, mau vào lớp báo danh đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận