Trùng Nhiên

Chương 600: Ván cờ cuộc đời. (3)

“ Cháu xin phép ra ngoài một chút ạ. “ Dương Hạ đột ngột đứng dậy nói, không đợi người khác nói gì đã bước nhanh rời phòng bao:

Tiên Vân nhận ra con gái khác thường, cởi khăn ăn ra nói một câu em cũng đi rồi chạy theo.

Ở trong phòng nồi lẩu sôi ùng ục, mùi thơm ngào ngạt, không khí chẳng tốt.

Chủ yếu là người Dương gia chửi mắng trong lòng, Dương Hạ còn ít tuổi, chưa rõ thiệt hơn gì thì cũng thôi đi. Nhưng mọi người nói tới mức này rồi mà Dương Xuyên không cho câu trả lời rõ ràng, bọn họ cũng khó ăn nói với Lý Lệ Hoa, chuyện trong nhà còn không giải quyết được, sau này sao tôi tin tưởng các người ở việc khác, đúng không?

Đúng lúc này có tiếng gõ gõ cửa phòng, một người giọng ồm ồm hỏi "tôi vào có tiện không", sau đó mấy người cầm chén rượu đi vào, người đi đầu cười ha hả: “ Xử trưởng Dương, tới mời anh một chén, ái chà chà, chị Lý cũng ở đây à ... Ài, Lão Dương, anh không nói một câu ... À phải, mấy người anh em ở đây nghe nói xử trưởng Dương đến ăn cơm, cũng muốn tới mời chén rượu, vị này là giám đốc Triệu.”

Có người ngoài xen vào, chủ đề cắt ngang, không khí sôi động hơn, đây là quán lẩu đầu cá có tiếng, hôm nay lại là cuối tuần, người tới ăn uống không ít. Thành Đô lớn như vậy, được người ta nhận ra tới mời rượu thế này, chứng tỏ có địa vị rồi, Dương Phụng Tuyền cười lớn đứng dậy giới thiệu mọi người trong nhà. Bác cả Dương Hạ làm vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu, mặc dù hắn cũng là quan nho nhỏ, nhưng ở mặt gây dựng quan hệ thua kém đứa em trai này, lòng mắng, toàn quen biết thứ vớ vẩn. Có điều vợ hắn mặt sáng bừng bừng, rõ ràng hâm mộ lắm.

“ Con có sao không? “ Trong nhà vệ sinh, Dương Hạ rửa tay xong đang ngây người trước gương không biết bao lâu thì Tiêu Vân đi vào hỏi:

“ Dạ, không có gì ạ. “ Dương Hạ cúi đầu vốc ít nước lên mặt, nhưng che giấu sao được hai mắt đỏ hoe, sau đó đi trước không cho mẹ mình nhìn thấy:

Đông người qua lại, Tiêu Vân không tiện nói gì nhiều, khẽ thở dài theo sau Dương Hạ về phòng bao.

Trình Nhiên ở bên này đang cùng cha mẹ nói cười thì chợt nhìn thấy Dương Hạ đi lướt qua ngoài cửa, đi khá nhanh làm y chẳng kịp gọi. Còn Dương Hạ khi đó tâm trạng không tốt, nên không nhìn thấy nhà Trình Nhiên.

Nhưng Tiêu Vân đi phía sau thì nhận ra, liền đi tới chào hỏi: “ Anh Trình, hôm nay nhà anh cũng tới đây à?”

Trình Phi Dương đứng dậy: “ A cô Tiêu, khéo quá, hôm nay cũng ăn ở đây ? Đi với đồng nghiệp sao?”

“ Tôi đi với cả nhà ạ, Lão Dương cũng ở bên kia, thôi không làm phiền anh chị và cháu nữa, tôi đi trước.”

Đối với Trình Phi Dương, cô vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc là vì trước kia là đồng nghiệp, sống cùng khu tập thể, quan hệ lâu năm. Xa lạ ở chỗ người ta thân phận khác rồi, Tiêu Vân điều động công tác lên Thành Đô, cũng chỉ lúc đại hội mới nhìn thấy Trình Phi Dương đứng trên bục phát biểu, chưa từng gặp riêng lần nào.

Thế nên không dám làm phiền nhiều, chào hỏi khách khí một hai câu rồi trở về phòng bao, phát hiện có người tới mời rượu, Dương Hạ về trước đang bị Trương Tiệp kéo tay nói gì đó.

Tiêu Vân ghé tai chồng kể chuyện vừa rồi gặp nhà Trình Nhiên.

“ Anh sang mời chén rượu mới được. “ Dương Xuyên nghĩ một chút rồi nói:

Người ta lên Thành Đô lập nên giang sơn mới, bọn họ ở sân sau Sơn Hải không có công trạng gì, nhưng mà trong danh sách nhận nhà đầu tiên là bọn họ. Hiển nhiên là Trình Phi Dương không quên đồng nghiệp cũ, làng giềng cũ, phần tình cảm này rất quý giá.

Con người Dương Xuyên thẳng thắn, không thích xu nịnh, nếu chỉ là quan hệ lãnh đạo và cấp dưới thông thường, hắn có khi không sang đâu, nhưng vì phần tình cảm này, hắn thấy nên qua chào một câu.

“ Vậy mẹ con em có đi không? “ Tiêu Vân hỏi:

Dương Xuyên gạt đi: “ Em vừa chào rồi còn gì, qua làm gì nữa, người ta cả nhà đi ăn cơm riêng, có phải ăn cơm công tác đâu mà kéo sang làm phiền. Anh tới uống với Lão Trình một chén, con người anh ta rất được, đồng nghiệp cũ, láng giềng cũ không bỏ quên ai, đáng mời chén này.”

“ Em cũng nghĩ thế. “ Tiêu Vân hiểu, nếu cả nhà sang chào hỏi, thành quá cố tình rồi, có hiềm nghi lấy lòng, mất hay đi:

Huống hồ ai không biết Trình Nhiên từ nhỏ thích Dương Hạ, giờ dắt con gái sang đó, thành cái gì nào? Người ta xem thường cho, mình không sao, nhưng mà nên giữ thể diện cho con, nếu không sau này bạn bè nhìn mặt nhau thế nào.

Trẻ con giờ trưởng thành sớm, biết cả đấy, nhất Dương Hạ càng thành thục hơn những đứa trẻ khác.

Dương Xuyên nói là gặp đồng nghiệp cũ, qua chào hỏi, bà nội Dương Hạ gật đầu.

Chuyện chẳng có gì to tát, thế nhưng bác cả Dương Hạ càng thêm khó chịu, hết Dương Phụng Tuyền được người tới mời rượu lại tới Dương Xuyên đi mời rượu người ta, chỉ có hắn ngồi đây chả ai quan tâm, đường đường là con trưởng, thấy mất mặt vô cùng.

Phòng bao ở nơi này không phải là loại phòng bao đóng chặt kín cửa lại, mà chỉ là gian ngăn cách dựng bằng trúc, có cửa sổ, vừa thoáng lại vừa có phong cách.

Trình Phi Dương thấy Dương Xuyên đi vào thì vui vẻ bảo Trình Nhiên lấy thêm ghế: “ Vừa gặp cô Tiêu rồi, thấy bảo nhà anh ăn cơm ở đây.”

Dương Xuyên cụng chén với Trình Phi Dương: “ Cả đại gia đình, hôm nay cuối tuần nên mọi người tụ họp.”

“ Nói thế là mẹ anh cũng tới à? Xem ra bà còn khỏe, thật tốt. “ Trình Phi Dương hỏi thế là vì mọi người trong khu tập thể đều biết mẹ Dương Xuyên là lãnh đạo cục văn hóa, trước kia ai có chuyện gì lên Thành Đô đều tìm bà, bà giúp được đều giúp, được người trong khu tôn trọng, bà cũng từng tới Sơn Hải thăm cháu gái:

“ Vâng, mấy năm nay mẹ tôi cũng yếu đi một chút, già mà, song đại khái vẫn tạm tạm.”

“ Nhà phúc lợi chưa hoàn thiện, nhà anh ở thế nào, đừng để ảnh hưởng chuyện học tập của Dương Hạ.”

“ Hạ Hạ ở tạm nhà chị họ nó khu trung tâm thành phố, cách trường cũng gần, mỗi ngày có thể ngủ thêm một chút. Vợ chồng tôi thì thuê căn phòng đơn ở tạm, đồ đạc đa phần ở Sơn Hải, đợi khi nào bên kia xong chuyển một thể.”

Thấy thái độ Trình Phi Dương không khác gì năm xưa, Dương Xuyên cũng thoải mái hơn, giống hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại, nói chuyện cuộc sống bình thường, không khỏi cảm thán khác hẳn không khí trong nhà mình, làm hắn chẳng muốn quay lại cái phòng bao kia.

Thế nhưng cũng không thể quầy rầy người ta hưởng thụ cuộc sống gia định, Dương Xuyên đứng dậy chuẩn bị đi thì Trình Phi Dương kéo lại, bảo Từ Lan, Trình Nhiên: “ Mẹ con em mang đồ uống, nhà mình sang hỏi thăm bà cụ một chuyến.”

Dương Xuyên khách khí vài câu rồi dắt Trình Phi Dương qua phòng bao nhà mình.

Thấy Trình Nhiên bỗng nhiên xuất hiện, Dương Hạ hơi bối rối liếc về phía La Chí Tiên. Trình Nhiên và La Chi Tiên gặp nhau rồi, từng một thời đám nữ sinh trong khu tập thể rất hâm mộ Dương Hạ có người anh kết nghĩa ở Thành Đô, cảm giác chuyện này giống như phiên bản tiểu thuyết ngôn tình, thi thoảng lấy ra chê bai Trình Nhiên nữa.

Nói thật năm xưa nói chuyện này, trong lòng Trình Nhiên chua lè, giờ chứng kiến cảnh này, đoán được phần nào rồi.

Dương Xuyên đi vào phòng nói với bà nội Dương Hạ: “ Mẹ, nhà anh Trình ăn cơm ở bên cạnh, nghe nói mẹ ở đây nên dẫn cả nhà qua thăm mẹ.”

Người ta tới chào hỏi mẹ mình, bác cả Dương Hạ đứng lên khách khí nói một câu "mời", hôm nay hắn vốn tâm tình không tốt, lòng mắng đứa em này không biết điều, quen biết bạn bè cũng không ra gì, làm sao kéo cả nhà qua thế này, gây chú ý à, tỏ ra trịnh trọng để mẹ mình nhớ tới đây mà.

Mơ đi, mẹ tôi lại còn không biết mấy cái trò này sao?

Bà nội Dương Hạ trí nhớ rất tốt, nhìn Trình Phi Dương mấy lần sau đó mắt hơi sáng lên: “ Tiểu Trình Tử phải không nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận