Trùng Nhiên

Chương 632: Giáng sinh tới rồi.

Danh sách học sinh ưu tú tỉnh đưa ra, không thiếu mấy lời bất bình, đại loại như, " Cái gì chứ, Tiêu Khôn lớp số ba mà cũng đòi vào danh sách cán bộ ưu tú của tỉnh à? Thành tích của hắn còn không lọt được vào top 500. Chẳng lẽ giờ thành tích học tập không tính nữa à?"

Tạ Phi Bạch gọi điện cho Trình Nhiên biểu đạt hỏi thăm kèm chế nhạo, hắn từ chỗ Du Hiểu biết được chuyện bình chọn học sinh ưu tú của Trình Nhiên. Mấy chuyện lặt vặt này Trình Nhiên bình thường tán gẫu với Du Hiểu đâu, vậy mà thằng khỉ đó chẳng hiểu vòng vèo thế nào mà biết được, Dương Hạ hẳn là không kể.

Lại nói Tạ Phi Bạch và Du Hiểu gần đây thân thiết lắm, tính cách Du Hiểu đơn giản, trực tiếp, hợp khẩu vị với Tạ Phi Bạch.

Trông hai đứa nó tíu tít Trình Nhiên vừa mừng vừa ghen tỵ, cơ mà chịu thôi, bình thường y nhiều việc quá, khó tụ tập được, dù sao phải duy trì thành tích cao như thế, không nỗ lực không được. Do đó cả cuối tuần cũng chẳng hẹn được Trình Nhiên, y đâu phải chỉ đóng cửa học tập, cuối tuần đám Lý Minh Thạch gửi đề án và báo cáo, tư liệu cho y xem. Phía CQ biết ông chủ của mình ghét nhất là dự họp, nếu không cần, Trình Nhiên không tham dự cuộc họp thường lệ.

Thế nên hai thằng kia đi đánh lẻ không có y, cùng chơi game hoặc ăn uống, nhờ cơ duyên tình cờ, gia cảnh chênh lệch không phải chướng ngại của hai người. Tạ Phi Bạch luôn có máy chơi game Sony và Nintendo mới nhất, băng chơi game đều là hàng chính hãng nhập khẩu, mỗi cái mấy trăm đồng, phải cấp thổ hào mới chơi nổi, thường xuyên phát hành ra thị trường chưa bao lâu là tới tay Du Hiểu rồi, phá đảo xong mới trả.

Nhiều khi có trò chơi Tạ Phi Bạch không hứng đâu nhưng hắn vẫn thuận tay mua cho Du Hiểu, nói người khác tặng, tao không chơi, cho mày mượn. Thằng phổi bò Du Hiểu đó chả nghĩ gì hớn hở cầm đi chơi luôn, lúc mới tới Thành Đô, còn sợ không quen nơi này sẽ rất chán, ai ngờ giờ hắn phải bảo mình đừng quá hạnh phúc.

Ấy vậy mà thành tích của Du Hiểu chẳng đi xuống, tất nhiên chẳng hi vọng gì hắn học hành vào top đầu, nhưng cũng ở tầm trung bình trong lớp. Cho nên hắn tự ngộ ra lý luận, cổ nhân nói làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, đúng là không lừa ta. Trước kia thành tích kém là vì muốn chơi rất nhiều thứ mà không được chơi, giải trí thua kém so với nỗ lực học tập, đương nhiên là mất cân bằng, cho nên thành tích mới không tốt theo.

Lý luận này quá thối, nhưng mà cãi nó xem, so với ở Sơn Hải, thành tích của hắn hơn 20, 30 điểm, sự thật hơn nghìn chân lý.

Thế nên Trình Nhiên nghe nó nói cũng tịt ngòi.

“ Chuyện học tập bỏ qua một bên đã, thứ bảy này là Giáng Sinh, bọn họ hẹn tới Thiên hành đạo quán chơi, mày tới chứ? “ Tạ Phi Bạch nói bọn họ ở đây là Du Hiểu, Liễu Anh, Diêu Bối Bối: “ Mày có định nói chuyện này rõ ràng với bọn họ không?”

“ Thì cứ nói tao nhập cổ phần đi. “ Trình Nhiên thấy nói thế là đủ rồi, không muốn vì nó mà bạn bè nảy sinh thêm khoảng cách:

Tạ Phi Bạch hiểu chuyện đó: “ Rồi, tới khi đó hẵng tính.”

Thập Trung đã tiến vào bầu không khí Giáng Sinh sôi động, so với nhiều thành phố lớn khác, cuộc sống ở Thành Đô không quá hối hả, rất nhàn nhã. Trình Nhiên biết sau này người ta làm ra cái bảng xếp hạng thành phố hạnh phúc Trung Quốc, Thành Đô mười năm liên tiếp đứng thứ nhất.

Nói trắng ra là người Thành Đô đều ham chơi, kiếm đủ mọi lý do để chơi, đám học sinh càng thế, nhất là lúc này Giáng Sinh còn mang đậm vị phương Tây, mới mẻ, ai cũng hứng thú.

Đi cùng với Giáng Sinh là sô cô la, hoa hồng, rồi thêm các cửa hàng, trung tâm thương mại ra sức tổ chức sự kiện, khiến ngày này đậm không khí lễ hôi.

Đêm Giáng Sinh vào thứ sáu, hôm đó có rất nhiều học sinh mang ống phun tuyết và dây màu tới trường học, có đứa còn mua cả pháo hoa, nhân giờ tự học buổi tối chạy ra sân hoặc hành lang đốt, thường thường nhận được sự reo hò của bạn bè.

Giáo viên không cấm được, đành dạy cầm chừng.

Thành Đô không thẹn là tỉnh thành, ít nhất kiếp trước Trình Nhiên học cao trung ở Sơn Hải làm gì có nhiều món ăn chơi như thế, nhân dân tỉnh thành đúng là đi đầu về ăn chơi, hơn nữa lại còn mua được ống phun tuyết bắn khắp nơi.

Biết thế mình trùng sinh về bán cái này đã kiếm lớn.

Học sinh là vui nhất rồi, đây không phải là kỳ nghỉ nên được xả hơi, chính vì thế kiểu “ăn vụng” này mới hưng phấn và kích thích.

Có cả người tặng hoa tặng quà, làm scandal tưng bừng trong trường. Không làm người ta bấp ngờ, Dương Hạ mới được thăng cấp hoa hôi trường nhận được rất nhiều sô cô la, còn có cả đồ ăn vặt, nghe nói ngăn bàn của cô không đủ chứa.

Trước kia đám bạn ở Sơn Hải thích tặng thiệp, hoàn cảnh quyết định hành vi xã giao, Dương Hạ và Trình Nhiên trong lễ Giáng Sinh được mọi người hâm nóng này không tặng nhau thiệp nữa, tựa hồ thói quen trước kia thay đổi theo hoàn cảnh vậy.

Có lẽ là vậy nhỉ?

Trình Nhiên và Khương Hồng Thược không vì đã thành đôi mà bị ghẻ lạnh, nhận được cả đống sô cô la và thư, hai người nói đùa, hay là trao đổi quà với nhau, coi như tặng rồi. Tất nhiên là nói đùa mà thôi, Trình Nhiên đem thứ ăn được chia cho đám Trương Bình.

Thứ của mình không ăn, Trình Nhiên mò sang ăn sô cô la mà Khương Hồn Thược được tặng, vừa ăn vừa bình phẩm: “ Á à Ferrero SpA, anh chàng nào mà xa xỉ quá, cơ mà ngon thật. Lần sau bạn bảo người ta đừng tặng loại thêm sữa, ngọt quá, tặng loại mà có hạt bên trong ấy, ăn mới ngon.”

Khương Hồng Thược không biết nói gì với cái cong người này nữa.

Trình Nhiên và Dương Hạ không có bất kỳ tương tác gì vào lễ Giáng Sinh, điều này rõ ràng không bình thường.

Cái chuyện danh sách học sinh ưu tú đó, Trình Nhiên nộp tài liệu là do Dương Hạ kịch liệt kiến nghị nên y chiều lòng cô mà đi làm. Kết quả y trượt cái oạch, Dương Hạ chẳng có chút phản ứng gì, đáng lẽ cô phải tới an ủi chứ, đúng không?

Thế này khác nào giết rồi không chôn.

Chỉ là quan hệ hai người đang ở giai đoạn nhạy cảm, Trình Nhiên sau lần bị Dương Hạ né tránh ở hành lang đó, y cũng không chủ động tìm Dương Hạ, dù sao nữ sinh để ý nhiều thứ hơn nam sinh mà.

Dù không muốn hai người cứ thế mà thành xa lạ, Trình Nhiên nhất thời không giết giải khúc mắc này thế nào.

Đêm Giáng Sinh hôm đó Trình Nhiên tiễn Khương Hồng Thược lên xe rồi tạm biệt, Trình Nhiên muốn tới tới Thiên hành đạo quán xem sao.

Thiên hành đạo quán cũng tổ chức một ít hoạt động, ngoài dùng bóng bay kết thành cổng chào, bên trong nghe đâu Tương Chu sẽ làm cây thông noel trao ít hộp quà, trong đó là vé miễn phí đồ uống, thẻ game, Tam Quốc Sát gì đó, tóm lại là quanh quanh nội dung kinh doanh của Thiên hành đạo quán. Một ít trẻ con trong khu tập thể Phục Long còn bày quán bán hoa quả dầm, món đồ trang trí ở cổng Thiên hành đạo quán, làm không khí rất sôi động.

Trình Nhiên đứng từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc Giáng Sinh rộn ràng, tươi cười nói, tiếng mời khách, ba tầng Thiên hành đạo quán sáng trưng, tầng bốn đang chuẩn bị.

Ngoài Thiên hành đạo quán có không ít người tụ tập, cảm giác như cái hội chợ nhỏ, chủ yếu là học sinh, có người đeo nguyên cả cặp sách ....

Trình Nhiên chỉ định đứng nhìn một chút rồi đi thôi, dù sao hôm nay sẽ rất đông khách, y không định vào đó gây thêm rắc rối cho đám Tương Chu nữa.

Nhưng đã quay lưng đi rồi, tựa hồ có linh cảm nào đó Trình Nhiên quay lại, bước nhanh tới vài bước, xuyên qua đám đông, ngoài cửa kính sáng rực, y thấy một bóng người.

Dương Hạ tay xách túi đứng ngoài Thiên hành đạo quán, đứng nhìn mô hình Thái không bảo lũy trưng bày trong tủ kính.

Cô chỉ có một mình.

Cảnh tượng đó làm trái tim Trình Nhiên nhói một cái, y cứ đứng nhìn Dương Hạ rất lâu, mấy lần định bước tới lại thôi, cuối cùng nắm chặt tay xoay người bước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận