Trùng Nhiên

Chương 248: Cạm bẫy. (3)

Trình Nhiên mà cả đám trẻ con tìm không ra đang chuẩn bị cho một cuộc chiến.

Một tin tức được xác nhận vào chiều nay, khi nhóm Tần Tây Trăn tới hội trường số 2 mà bọn họ có buổi biểu diễn vào 4 giờ 30, giờ tên người biểu diễn viết trên bảng thông báo lớn đã thay bằng ban nhạc khác.

Đối phương đang từng bước lấn tới.

Ngay cả tờ rơi in chương trình phát cho khách mời cũng được sửa rồi, bên trên vẫn còn tên bọn họ, nhưng bị gạch dấu chéo, thêm vào một tờ phụ trương in qua loa, mực còn chưa khô.

Không nói cũng biết Uông Trung Hoa ra tay chặn hết đường của Tần Tây Trăn. Không cho cô chút cơ hội lên tiếng nào, chỉ cần lễ hội âm nhạc qua đi, huyên náo sẽ tan như bong bóng xà phòng. Triệu Nhạc được đưa lên, Tần Tây Trăn thấp cổ bé họng dù kêu oan thế nào cũng là ván đã đóng thuyền.

Bạn của Tần Tây Trăn ở bên tổ chức tới, hắn tên là La Duyệt, nghe nói tiết mục của cô bị rút, dẫn cô đi tìm chủ quản hội trường.

Chủ quản đó mặt lạnh tanh xua tay, thái độ thích gì thì tùy: “ Chuyện này tìm tôi cũng vô nghĩa, bên trên lệnh xuống, tôi chỉ làm theo. Nếu các cô muốn biểu diễn, trừ khi bên trên đồng ý, cô tìm đơn vị tổ chức cũng được, phòng tuyên truyền cũng được, tóm lại mang giấy phê duyệt ra đây, nếu không dù hậu trường cũng đừng hòng vào.”

Lưu Bùi và Sa Nam La Mộc đều ở tuổi khí huyết phương cương, tham gia công tác chưa lâu, nhiệt huyết vẫn sục sôi trong huyết quản, nhưng mà nhìn vũ cảnh trị an bên ngoài cũng chỉ biết chửi um lên vài câu rồi thôi.

Tần Tây Trăn mặt tái nhợt, thấy Trình Nhiên lo âu nhìn mình thì gượng cười: “ Tôi không sao.”

Trình Nhiên thì có sao, nắm tay cô kéo đi đi: “ Đi theo em.”

Đoàn người rời hội trường, tới hiệu in nhà Trình Tường, đám Tần Tây Trăn chưa hiểu gì, thằng béo Trình Tường đã ngồi vắt vẻo trên ghế, thấy Trình Nhiên đi vào nhảy xuống, lấy từ giấy trên chồng giấy giày: “ Anh, em in xong rồi đấy.”

Mọi người nhìn tờ giấy, bên trên là danh sách những bài hát Tần Tây Trăn biểu diễn.

“ Bọn họ đã rút tiết mục của chúng ta rồi, in cái này làm gì? “ Lưu Bùi không hiểu hỏi:

Trình Nhiên giải thích: “ Thử xem sao, mặc dù chúng ta có cách phản kích khác, nhưng không cái nào hữu hiệu hơn cách này đâu. 5 cái hội trường phụ, nhiều ban nhạc ca sĩ như thế, thế nào chẳng có người chịu nhường vị trí, chuyện gì cũng có giá của nó, vung tiền ra là được.”

Vung tiền ra là được, nói thật dễ nghe, cả đám líu lưỡi.

La Duyệt vì quản lý hậu trường, nên có phương thực liên hệ của người tham gia biểu diễn, nghe vậy lần lượt gọi điện cho một số ban nhạc bản địa. Không ít người tham gia cho vui, giống đám Sa Nam La Mộc vậy, không định đi theo nghiệp biểu diễn, nghe thấy có người muốn bỏ tiền mua vị trí của mình, lập tức báo giá luôn.

Ai chẳng biết mọi sự chú ý đổ dồn vào hội trường chính rồi, hội trường phụ bọn họ chỉ góp phần làm không khí thêm náo nhiệt thôi, không có truyền hình, báo chí đưa tin, không có nhà bình luận âm nhạc hay tuyển trạch viên các công ty băng đĩa đến xem, có hát rách cổ cũng vô nghĩa.

Một số ban nhạc trình độ có hạn rất biết mình, thường ngày đi diễn ở quán bar, mỗi tối chỉ được trả 100, ấy là còn là cả ban nhạc. Giờ có người mở miệng ra sẽ bồi thường hàng nghìn, làm sao chẳng động lòng. Nhưng cũng có kẻ tham lam, biểu diễn ở khung giờ tốt chút hét giá tới ba vạn.

Ấy vậy mà Trình Nhiên chẳng nhíu mày lấy một cái, thực sự cùng La Duyệt bàn bạc xem lựa chọn hội trường nào tốt, khung giờ nào tốt.

Dáng vẻ đó làm đám bạn Tần Tây Trăn trợn mắt há mồm.

Nhân cơ hội mấy người kia đang bàn bạc, Ninh Viện lẳng lặng tới bên cạnh Tần Tây Trăn, đánh miệng về phía Trình Nhiên: “ Sư tỷ, đứa học sinh kia của chị là loại Nhị Thế Tổ hả? có phải là đang theo đuổi chị không?”

Tần Tây Trăn phản ứng đầu tiên là muốn cốc Ninh Viện một cái, chỉ là nhìn Trình Nhiên mặt mày chăm chú cùng mấy người bạn của cô bày mưu tính kế, có chút thấp thỏm hồ nghi hỏi: “ Chuyện đó ... Làm sao em nhìn ra thế?”

Cuối cùng có ba ban nhạc đồng ý dùng tiền đổi vị trí lọt vào tầm mắt của Trình Nhiên, lần lượt là hội trường phụ số 2, số 3 và số 5. Bọn họ cũng nói thẳng thừng, tiền tới tay, nhường chỗ ngay.

Nhưng là thời khắc quan trọng nhất này, Trình Nhiên không thể ra hạ được quyết tâm. Kể cả với y mà nói thì đây vẫn là chuyện lần đầu gặp phải, không có kinh nghiệm ứng phó, mà đối thủ là Uông Trung Hoa và Triệu Nhạc, đối phương có sức ảnh hưởng lớn trong giới, muốn phá vỡ bế tắc không đơn giản. Nhất là thời đại mạng internet còn chưa phát triển, nguồn tin hạn hẹp, rất nhiều chuyện bị che mắt bởi thế lực có bối cảnh và chỗ dựa.

Giống như bây giờ, một câu nói của đối phương làm bọn họ chạy bở hơi tai ứng phó.

Đối phương nắm hết tiếng nói ở mặt trận truyền thông, thậm chí khả năng Uông Trung Hoa thể hiện rõ thái độ muốn nâng đỡ Triệu Nhạc rồi, e là các nhà khác đều sẽ vào hùa, tiếng nói sẽ ngả hẳn về phía hắn.

Nhưng chuyện này không thể không ngược sóng mà làm, nếu không nhân lúc dư luận đang chú ý để đảo ngược thế cờ, đợi chuyện qua đi, dù Tần Tây Trăn có nói gì đi chăng nữa nó cũng chỉ là một tin tức chìm nghỉm trong cái giới nghệ sĩ chẳng bao giờ thiếu chuyện ồn ào ... Lúc đó thì muộn hết cả.

Trì hoãn tới tận bảy giờ, từ sáng chẳng ai cơm nước, bọn họ ăn cơm hộp ở bên đường. Trình Nhiên cầm một hộp cơm, tùy tiện kiếm một chỗ ngồi được, chỉ và qua loa vài miếng, hiếm khi nào mà y lại không tha thiết với chuyện ăn uống như thế, miệng nhai cơm mà như nhai rơm, mắt nhìn trời đêm thăm thẳm.

Tình hình mỗi lúc một tệ hơn cho bọn họ rồi, vì chiều nay Tần Tây Trăn không xuất hiện, thế là một số tiết mục nhắc tới chuyện này.

Cơ bản bọn họ đều nói Triệu Nhạc là người bị hại, ca sĩ họ Tần kia quá vô liêm sỉ, không còn mặt mũi nào xuất hiện nữa. Thậm chí có kẻ nâng chuyện này lên tới tầm vấn đề của chế độ, châm biếm thời cuộc, chỉ trích phía tổ chức không thẩm tra tư cách người tham gia, bôi nhọ lễ hội du lịch quốc tế.

Trình Nhiên càng nghe lòng càng nặng nề.

Tần Tây Trăn nhìn Trình Nhiên ngồi cô độc bên lề đường, mắt thất thần, lòng vừa cảm động lại chua xót, đi tới vỗ vai y: “ Hôm nay tới đây thôi, mọi người về trước đi.”

Trình Nhiên ngẩng đầu lên: “ Em nghĩ vẫn nên mua vị trí của ban nhạc TEAM ở hội trường số hai, tám giờ tối ngày mai, thời gian vừa vặn, đủ cho chúng ta hoạt động, ví như mời một số báo chí .”

Tần Tây Trăn cắt ngang lời Trình Nhiên, ôn nhu vuốt má y: “ Đừng quyết định vội, mai hẵng nói, mọi người về nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt rồi.”

Đây là chuyện liên quan tới tiền đồ của Tần Tây Trăn, cô mới là người có tiếng nói quyết định cuối cùng, vì thế mọi người hẹn nhau sáng mai 8 giờ gặp mặt, sau đó mang tâm trạng u ám giải tán đường ai nấy đi.

Tần Tây Trăn về thẳng nhà, mặc dù cô không cam lòng, nhưng chuyện này đã liên lụy quá nhiều người vào đó rồi, không phải là chuyện của bản thân nữa, cô không khỏi sinh ra ý nghĩ chùn bước, tránh để sự kiện thăng cấp, liên lụy người không liên quan.

Về tới nhà cha cô Tần Khắc Quảng đang ngồi trên cái ghế cũ, đài truyền hình Sơn Hải chiếu trực tiếp màn biểu diễn ở hội trường chính, thấy con gái về, ông đứng dậy vặn nút tắt ti vi đi, giọng uy nghiêm: “ Mang đàn của con ra đây.”

Tần Tây Trăn ngớ ra, cha cô đã lâu lắm rồi không còn quan tâm tới âm nhạc nữa, đàn piano của ông đã bám bụi cả năm, tuy vẫy vẫn về phòng lấy ghita cũ.

Tần Khắc Quảng ngồi trở lại ghế mây, nhắm mắt ra hiệu: “ Con hát đi, cha nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận