Trùng Nhiên

Chương 417: Gửi cho cha mày. (1)

Củ cải đỏ, ngọt ngọt lịm, nhìn thấy nhìn thấy Tết đến rồi.

Đã cuối tháng 12 bài dân ca mà mỗi dịp Tết lại xuất hiện bắt đầu vang lên trong rất nhiều nhà, phối hợp giọng trẻ con ngây thơ và tiếng vui tươi làm bầu không khí liền tăng thêm không ít rộn ràng.

Sắp Giáng Sinh, ở cửa Trung tâm thương mại lớn của Thành Đô, đua nhau thi xem ai trang trí cây thông lớn hơn, đẹp hơn, thu hút người qua đường. Các hoạt động khuyến mãi trong năm vào lúc này có sức ảnh hưởng nhất, hình ảnh ông già Noel trong bộ quần áo đỏ chòm râu trắng đâu đâu cũng thấy. Mọi người bàn tán nhau bách hóa Ito-Yokado dựng cây thông Noel cao tận mười lăm mét, vô cùng tráng lệ, lúc nào cũng có đông nghìn nghịt người tới đó tham gia các trò chơi, hoặc là đơn giản là chụp ảnh với ông già Noel trước cây thông khổng lồ.

Nhà bình thường bắt đầu làm thịt hun khói, nhồi lạp xưởng, chuẩn bị cho Tết Xuân. Đám Trương Bình, Hách Dịch hưng phân bàn bạc xem đêm Giáng Sinh mọi người đi đâu, ăn gì, thậm chí đã có người cầm búa cao su đuổi đánh nhau trong hành lang trường, bị Trương ngục trưởng bắt gặp, kết quả là viết kiểm điểm mỏi tay.

Ở ngôi trường có bầu không khí học tập thoải mái như Thập Trung, vì thế chẳng có gì lạ khi các lớp cũng trang trí ít vật dụng nhỏ trước cửa lớp hoặc là trên bảng. Không làm thì thôi, chứ làm là phiền rồi, các lớp ganh đua nhau một cái liền thành cuộc chiến vô tận, đến mức có lớp mang cả máy phun tuyết nhân tạo tới thì nhà trường đành phải ra tay dẹp loạn.

Có lời đồn vào Giáng Sinh tặng nhau chocolate là cách biểu đạt tình cảm, không biết mới đầu từ đâu truyền ra, chắc là manga Nhật, nhưng chuyện tặng chocolate còn chưa thịnh hành, chủ yếu là tặng nhau thiệp Giáng Sinh.

Trình Nhiên cũng nhận được thiệp của đám bạn bè từ Sơn Hải, đầu tiên là kể tới Diêu Bối Bối, cô gái quanh năm làm kẻ thù của y, lúc này cũng viết vài lời chúc mừng bình thường. Liễu Anh vẫn là mấy câu thơ hay ... Thiếp của Dương Hạ là đẹp nhất, cực kỳ bắt mắt, màu tím giống phong thư, mở ra có cây thông làm bằng giấy lập thể cùng cô gái hoạt hình mặc áo Giáng Sinh, Dương đại tiểu thư cuối cùng còn viết :" Tấm thiếp này mình đem tặng còn thừa đấy, đắt lắm ... Thôi vậy, coi như chiếu cố cậu ở xa một mình không có bạn bè đi. Mà rốt cuộc cậu kể gì với Du Hiểu hả, cậu ta giờ gặp ai cũng khoe cậu chính là học sinh chỉ trích chuyên gia giáo dục kia, ba hoa cái gì làm người tới hỏi mình chuyện về cậu suốt, phiền chết đi được! Tóm lại là thế thôi, Giáng Sinh vui vẻ nhé!"

Ý của Dương Hạ là bỏ qua cho y chuyện không nghe lời rồi đi cãi nhau với người ta rồi, Trình Nhiên không kìm được mỉm cười.

Nhưng mà nói tới tấm thiếp giá trị nhất thì vẫn là của Du Hiểu, quả nhiên là anh em từ nhỏ có khác, thiệp rõ rẻ tiền không khác gì tấm bìa cứng gập lại, vẽ ít hoa hoét trên đó cùng lời chúc in sẵn đến ký tên cũng lười làm. Nhưng kẹp vào giữa là bức ảnh Dương Hạ trong bộ trang phục Giáng Sinh đỏ rực, đầu đeo sừng hươu, đáng yêu vô cùng.

Trong ảnh Dương Hạ đang đứng bên cạnh cây Giáng Sinh phát tờ rơi, hẳn là tranh thủ đi làm thêm rồi. Tuy là chụp trộm, nhưng bất kể là góc độ hay độ nét đều chuẩn như chụp ảnh họa báo vậy, gương mặt có hơi lạnh của Dương Hạ lúc này tràn ngập nụ cười tươi tắn thiếu nữ, làm cô tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Vì chiến tích này, Trình Nhiên gửi cho Du Hiểu một bưu kiện lớn, trong đó là ba bộ board game đang thịnh hành nhất ở Thiên hành đạo quán, những người khác chỉ có thiếp chúc mừng.

Mấy cô bạn khác thì chỉ gửi thiệp thôi, không phải Trình Nhiên keo kiệt hay không biết gửi quà gì, chẳng qua cái thân phận học sinh hạn chế, chỉ có thể làm thế.

Mai là Giáng Sinh rồi, không khí ở Thập Trung rất rõ ràng, vì trong trường có nhiều học sinh hướng tới du học, Âu hóa khá nghiêm trọng. Chiều hôm đó tan học, cả đám đông cùng rời trường, có nam sinh Trương Bình, Hách Dịch, có cả nữ sinh như Vân Địch, Hạ Hoa ngồi bàn trên, còn có thêm vài người mới, đều là người chủ động tới kết bạn sau khi Trình Nhiên lọt vào top 3 bảng phong vân. Nhưng mà Trình Nhiên nổi tiếng là lạnh lùng khó tiếp cận, vì thế bọn họ đi đường vòng, thông qua gia nhập vòng tròn của Trương Bình để thu hẹp quan hệ với Trình Nhiên.

Đó là thói quen của con người, hoặc có thể nói là bản năng sót lại từ thủa hồng hoang, đó là vây quanh con khỏe nhất đàn, không có gì lạ.

Trình Nhiên muốn tiễn Khương Hồng Thược lên xe, nhưng tan học một cái bị đám Trương Bình vây kín rồi, Khương Hồng Thược nháy mắt, ý bảo Trình Nhiên không cần tiễn cô nữa, sau đó đeo cặp về trước. Chuyện đó không phải là lần đầu nữa rồi, mấy hôm trước Khương Hồng Thược còn trêu :" Cảm giác được hoan nghênh không tốt hay sao mà mặt mày nhăn nhó như thế?"

Được hoan nghênh thì tất nhiên là tốt rồi, Trình Nhiên cũng là người bình thường, cũng thích hư vinh chứ, nhưng mà khi sự hoan nghênh biến thành phiền toái thì ai mà vui nổi. Nếu họ chỉ đứng xa xa nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ thôi không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của y thì tốt biết mấy.

Dù sao Trình Nhiên cũng mong rằng đây chỉ là hiệu ứng thần tượng nhất thời, sẽ trôi qua nhanh.

Cùng đám Trương Bình đi xuống lầu, Trình Nhiên còn nhìn thấy cả Viên Tuệ và Tần Thiên cách họ không xa, Viên Tuệ cười với y, còn Tần Thiên đưa mắt liếc một cái sau đó nhìn về phía trước, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.

Trình Nhiên cười nhẹ, tham gia cùng đám Trương Bình thảo luận kế hoạch đi chơi Noel tới giờ vẫn chưa ngã ngũ, đột nhiên phát hiện con đường ngoài trường khác thường.

Học sinh xì xào, không khí kìm nén, vì bên kia đường từng nhóm người đang đứng, nhìn một cái cũng biết thành phần ngoài xã hội, nói rõ hơn là đám lưu manh, kẻ thì phì phèo thuốc lá, một số trò chuyện với dáng vẻ bất cần. Một số khác ngồi bệt xuống đường nhìn ngắm nữ sinh, có tên còn thô bỉ tới mức nghiêng đầu sát mặt đường, làm một vài nữ sinh mặc váy phải vừa đi vừa giữ mép váy, những tên khác cười rộ lên vô cùng khả ố.

Phải có bốn năm nhóm như vậy, chúng dù làm gì thì luôn nhìn chằm chằm học sinh đi qua cổng, có tên tay cầm ảnh, học sinh đi ngang qua đều tránh như rắn rết, đi đường vòng thật xa mới dám quay đầu lại bàn tán.

Chủ quán hàng bên đường thì sốt ruột lắm, đám người này đứng đây vào giờ cao điểm, làm họ mất không ít khách, bọn họ đã trang trí đẹp như vậy rồi.

Có người nhận ra vài tên trong đám lưu manh này, đều ở khu cách đây vài phố, nơi đó có vài trường nghề và phố giải trí, thậm chí có cả lão đại trong nhóm.

Xung quanh Thập Trung trước giờ không có loại người này, rất an toàn, nhưng hôm nay sao đám người này lại bao vây cổng trường rồi?

Đám Trình Nhiên vốn định sang bên đường ăn cơm bàn bạc, gặp phải chuyện này đành rẽ phải đi xa một chút ... Thế nhưng đám người kia đột nhiên có hành động, ghé tai hoặc đánh mắt với nhau, tên đi trước chặn xe qua lại, sau đó qua đường, tách làm hai nhóm bao vây.

Phải hơn mười tên.

Cầm đầu là tên đầu đinh, mặt dài bặm trợn, bên cạnh là tên tóc dài, mắt có vết xẹo, dẫn cả đám mang nụ cười uy hiếp của dân giang hồ.

Không ít học sinh Thập Trung thấy chúng tới thì dựng lông tóc, một số chạy xa, hoặc là quay lại cổng trường.

Tên đi đầu là Viên Khuê, lão đại đường Tây Hoa, người ở khu đó không ai không biết, Viên Tuệ kéo tay Tần Thiên, hai cô gái còn tưởng là đám lưu manh kia tới tìm mình gây chuyện, mặt hoa tái nhợt, thậm chí chuẩn bị chạy về phía đám Quách Dật bám theo nãy giờ.

Thế nhưng Viên Khuê lại chỉ mặt Trình Nhiên hỏi: “ Mày có phải là Trình Nhiên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận