Trùng Nhiên

Chương 604: Tam nhân hành.

Mùa thu vàng tháng mười, trời trong gió mát.

Dương Hạ trải qua sự rửa tội của chuyện gia đình, càng thêm nhẹ nhõm thoải mái. Cô vào được trường cao trung tốt nhất hoàn toàn bằng khả năng của mình, Thập Trung tự chủ tuyển sinh còn được gọi là "tiểu cao khảo", mỗi năm tới kỳ thi tuyển sinh vào thì học sinh trong tỉnh kéo về làm nhà khách xung quanh trường cứ phải gọi là không còn chỗ chứa.

Qua được tiểu cao khảo đã là ưu tú rồi, mà qua được kỳ thi chuyển trường "biến thái" càng xuất sắc hơn nữa. Thực tình mà nói, nếu không phải Trình Nhiên đi trước thành công, Dương Hạ thậm chí không dám nghĩ tới thi vào Thập Trung. Đương nhiên cô không thi vào Thập Trung vì Trình Nhiên, nhưng nói Trình Nhiên dẫn dắt cô tới Thập Trung không sai.

Dương Hạ cuối cùng làm được, điều này khiến cô có nhận thức rõ hơn có niềm tin vào bản thân hơn rất nhiều.

Bây giờ mắc míu với gia tộc cũng làm rõ rồi, đặc biệt là lời đề nghị của La gia, trước kia Dương Hạ coi đó là sự bảo hiểm, cô cũng lo lắng cho sau này chứ, La gia cho cô một con đường không phải quá gian nan phấn đấu cũng có được tiền đồ, nhưng đi trên con đường này, có được cũng có mất.

Được tương lai đảm bảo, mất đi tự do.

Hiện giờ lấy dũng khí từ chối rồi, toàn thân cô nhẹ nhõm, thì ra khi dựa vào bản thân khiến người ta tự tin lên như thế.

Tự tin này kiến lập trên cơ sở thực lực, nếu không phải trước đó Dương Hạ dựa vào phấn đấu của bản thân chuyển tới Thập Trung, cô không dám chắc chắn vào bản thân để có thể từ chối an bài của nhà La Chí Tiên để tới trường danh tiếng nước ngoài.

Chỉ có tự cường mới có quyền tự chọn, cái gọi là khí cốt mà không có thực lực khác gì thùng rỗng kêu to.

Vì thế có thể nói, một cách vô tình, Trình Nhiên đã khiến Dương Hạ thay đổi, khiến cô có sự mạnh mẽ nếu theo quỹ tích bình thường, phải trải qua nhiều năm va chạm cô mới dần tích lũy được.

Dương Hạ thực sự tự tin hơn rất nhiều.

Cho nên trên đường đi học, nếu gặp Trình Nhiên từ trên xe buýt đi xuống, cô sẽ chủ động đi tới cùng y sóng vai vào trường, còn về phần dọc đường có người kinh ngạc bàn tàn cái gì, cô không để ý nữa rồi.

Nhưng mà với Trình Nhiên mà nói, đó không hoàn toàn là chuyện tốt.

Ví dụ bây giờ hai người đều chưa ăn sáng, cùng nhau đi mua đồ ăn, Trình Nhiên muốn ăn sữa đậu với quẩy rán, kết quả là Dương Hạ ngăn cản, nói bên trong quẩy rán có chì, ăn thời gian dài sẽ tổn hại tới não bộ, không tốt cho sức khỏe, trước kia mình không trông coi, chắc chắn là cậu không biết bao nhiêu rồi, bây giờ phải quản cái miệng của cậu, bên cạnh có cái hiệu bánh bao, ăn cái đó tốt hơn.

Trình Nhiên thực sự câm nín, có điều mùi thịt từ hiệu bánh bao bay sang cũng thơm lắm, ngửi cũng tươi, hiệu lâu năm thời này chưa tới mức dùng thứ thịt nguồn gốc không rõ ràng, liền gật đầu.

Hai người mua hai lồng, mỗi lồng bảy cái, giá 8 đồng, Dương Hạ trong túi có ba đồng, ngoài ra không có tiền lẻ nữa, Trình Nhiên nói để mình, trong túi y được mẹ nhét vài tờ 5 đồng, Từ Lan biết con mình hay ăn vặt, nhà có điều kiện rồi, thi thoảng bỏ ít tiền lẻ vào túi Trình Nhiên.

Dương Hạ cất tiền đi, nhận lấy lồng bánh bao nhỏ trong túi, lấy ra ba cái cho vào túi Trình Nhiên: “ Mình tối đa ăn bốn cái thôi, còn lại cho cậu.”

Khi hai người mua bánh báo đã khiến không ít học sinh chú ý. Trình Nhiên ở Thập Trung đã quá nổi tiếng rồi, năm thứ ba gần như ai một lần tò mò đi xem mặt ngang mũi dọc của y. Dương Hạ tuy mới tới, nhưng sớm được mọi người truyền tai nhau, vẻ đẹp thanh lệ xa vắng đó, khiến nhiều nam sinh thầm hít sâu một hơi, lời đồn thật không ngoa.

Hai người mua bánh bao đi ra không ngờ gặp được Khương Hồng Thược vừa tới trường.

Dương Hạ là người chủ động vui vẻ vẫy tay: “ Hồng Thược, ăn sáng chưa, chúng ta cùng ăn.”

Khương Hồng Thược hơi đứng lại một chút mắt đảo qua Trình Nhiên, sau đó mỉm cười đi tới: “ Mình ăn rồi, nhưng mà ăn thêm một chút cũng được.”

Sau đó hết sức tự nhiên đi tới lấy trong túi Trình Nhiên một cái bánh bao ăn. Ba người sóng vai nhau cùng vào trường, vị trí rất vi diệu, Trình Nhiên ở bên trái, Dương Hạ ở bên phải, Khương Hồng Thược đi giữa, hai cô gái tựa hồ có vô số đề tài chung chia sẻ, dọc đường đi tíu tít không ngừng. Trình Nhiên đi cùng hai mỹ nữ lại thành đơn hình chiếc bóng.

Trình Nhiên cảm thấy rờn rợn thế nào ấy, trong nhận thức của y, các cô gái dung mạo bình thường, hoặc là có người xinh đẹp hơn sẽ dễ thân nhau hơn, còn hai cô gái cùng xinh đẹp cùng xuất chúng mà lại có quan hệ mật thiết thì ….

Không biết có phải vì tâm tư y đen tối không, cảnh này làm Trình Nhiên thấy không đáng tin lắm.

Trước đó Trình Nhiên và Dương Hạ mua bánh bao tạo thành bức tranh người ta nhìn vào thấy hâm mộ, bây giờ Khương Hồng Thược và Dương Hạ sóng vai đi bên nhau, người ta hô lên, không còn lẽ trời nữa rồi.

Nhưng mà chỉ Trình Nhiên biết ở trong phong cảnh người người ghen tỵ phát cuồng đó tuyệt đối không sung sướng gì, ngược lại như có gai sau lưng.

Đi được một đoạn Dương Hạ nói: “ Mấy ngày trước mình ăn cơm bên ngoài gặp Trình Nhiên, cậu ấy nói với bạn rồi nhỉ?”

Đấy, ví dụ như thế đấy, Trình Nhiên nghe một cái giật mình đánh thót.

Khương Hồng Thược mỉm cười gật đầu: “ Ừ, cậu ấy có nói một ít, bọn mình đều thấy bạn thật dũng cảm, bạn đừng nghĩ bọn mình ở ngoài xem náo nhiệt, không có đâu ... mặc dù không thể giúp bạn san sẻ bớt gánh nặng, ít nhất cũng ủng hộ tinh thần bạn, mình hoàn toàn đứng về phía bạn.”

“ Hồng Thược, bạn thật đáng yêu, sao mình có thể nghĩ về các bạn như vậy ... Trình Nhiên lúc mới tới Thập Trung còn xa lạ, chắc chắn được bạn giúp đỡ nhiều rồi, cậu ấy không kể với bạn mới lạ đó ... Không biết cậu ấy gặp vận may gì mà gặp được bạn, cậu ấy không nhân cơ hội có ý đồ gì bất chính chứ.”

Nói hai cô giờ bộ hay đóng kịch thì quá rồi, nhưng mà chắc chắn có gì đó không bình thường.

Trình Nhiên chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi chỗ này, áp lực tâm lý quá lớn. Dứt khoát quay đầu sang một bên, một lòng trung thành với sự nghiệp ăn bánh bao, miệng tụng kinh, không liên quan tới mình, không liên quan tới mình.

Khương Hồng Thược liếc Trình Nhiên một cái: “ Không có, dù là có thì cũng chẳng có gan.”

“ Cái đó thì đúng ... Yên tâm, sau này bạn có đồng minh rồi, mình xử lý cậu ta từ nhỏ tới lớn, cậu ta mà dám vượt giới hạn dám bắt nạt bạn, mình sẽ là người đầu tiên đứng ra ... “ Dương Hạ làm ra vẻ mặt "đúng là thế", giơ nắm đấm lên thị uy với Trình Nhiên, cơ mà nhìn Trình Nhiên bây giờ đã cao hơn mình một cái đầu rồi, không phải là thằng bé vừa gầy vừa nhỏ mà cô có thể vừa đấm vừa đá đuổi chạy hết phố nữa, bổ xung: “ Nếu không được thì mách mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy lợi hại lắm.”

Trình Nhiên ngứa hết cả răng, coi mình là người qua đường thật đấy à, cái gì mà không có gan, hai nha đầu này chớ hối hận đấy.

Dương Hạ lại chỉ Trình Nhiên: “ Nhưng có một điều mình phải nói rõ nhé, mặc dù mình và cái tên này cùng nhau lớn lên, cùng cậu ấy leo tường hái quả, đánh nhau trẻ con khu khác, lén xem phim cương thi, đều là chuyện hồi nhỏ rồi ... Từ khi cậu ấy đi rồi, bọn mình không tiếp xúc nữa, mình tới đây không quấy nhiễu hai bạn chứ.”

Khương Hồng Thược hơi cong môi lên cười dịu dàng: “ Không đâu.”

“ Vậy thì mình chính thức gia nhập.”

Dương Hạ khoác tay Khương Hồng Thược, cảnh tượng hai cô gái ghé đầu thủ thỉ đó quả thực khiến người ta muốn xông tới đá bay thứ chướng mắt Trình Nhiên kia đi.

Cảnh này chỉ kéo dài tới hành lang tầng hai, Dương Hạ và Khương Hồng Thược mới tách nhau ra.

Nhìn Dương Hạ vẫy tay rời đi, Khương Hồng Thược lại nhớ tới cảnh hai người họ chia sẻ bánh bao với nhau, khỏi cần nói cũng biết bọn họ chắc chắn vô số lần cùng đi ăn sáng trước cổng trường nên mới tự nhiên như thế.

Quãng đường còn lại cùng Khương Hồng Thược về tới lớp, cô không nói câu nào, thi thoảng liếc mắt sang khiến Trình Nhiên biết thế nào là mắc sắc như dao.

Khương Hồng Thược về bàn bắt đầu lấy sách vở ra.

Rầm! Đặt sách lên bàn.

Trong lòng lẩm bẩm, sao cậu không mò qua trộm sơn trà sớm mấy năm hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận