Trùng Nhiên

Chương 703: Gió xuân vào lòng, ma vương trước mặt

Thấy không còn sớm nữa, Trình Nhiên thu dọn đồ đạc trở về, tới kí túc xá thì bị quản lý gọi lại, sau đó nhận một đống thư từ, thân là trưởng tầng, đây không phải quyền lực, mà là nghĩa vụ. Vì thế liền xuất hiện cảnh này, Trình Nhiên thời cao trung luôn cho người ta ấn tượng lạnh lùng xa cách, lúc này đi gõ cửa từng phòng, "Trương Tây Hoa đâu, nhận thư" "Triệu Đạc, thư này" "Mở cửa, tôi đi đưa thư."

Trong đó có một lá thư tiếng Anh phiêu dật gửi cho Trình Nhiên, người gửi chỉ có chữ "J" làm người ta rung động, Trình Nhiên mở thư ra, bên trong có vỏ đĩa CD trong suốt.

Mở đầu đã khiến người ta dễ chịu :" Tự nhiên muốn viết thư cho cậu, lá thư này vượt qua đại dương tới tay cậu, liệu có cảm giác thấy chữ như thấy người không?"

Trước kia hai người có thói quen viết thư cho nhau, khi đó một còn ở Thập Trung, còn một ở Nhất Trung, tuy có thể gọi điện thoại, nhưng khi cầm trong tay bức thư có chữ viết đối phương, đó là cảm giác "thật" hơn rất nhiều, bây giờ trải nghiệm lại cảm giác đó, chỉ khác khi đó quan hệ hai người còn mông lung, giờ cô ấy đã là bại gái chính thức của mình rồi.

Đây coi như là chút tâm tư nho nhỏ của Khương Hồng Thược, nói những chuyện bình thường thấy thú vị nhưng không nói ra trên điện thoại hoặc qua CQ, sau này có thể viết qua thư, như vậy sẽ có thêm một thứ để trông đợi.

Trình Nhiên không khỏi nghĩ tới hình ảnh cô độc của Khương Hồng Thược ở nước Anh, tuy cô thường đi du lịch với cô út của mình, nhưng đó là đi chơi, tâm trạng sẽ khác hẳn với một mình sống ở nơi đất khách quê người.

Hận không thể chắp cánh bay tới đó.

Lá thư được Khương Hồng Thược chuẩn bị rất cầu kỳ, bên trên có cả mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ.

Trong thư kể tới cuộc sống của cô ở trường, đều là chi tiết trên CQ chưa nhắc tới, trong đó có một câu chuyện liên quan chiếc đĩa CD trong thư.

Trường của cô trên phố Gower, nơi đó gần đây xuất hiện một nghệ sĩ lang bạt, là một tay violon, hay biểu diễn vào buổi chiều, Khương Hồng Thược đều ra phố nghe hắn biểu diễn.

Âm nhạc của người đó đều tự sáng tác, có chút buồn. Vị nghệ sĩ đó là ông chú, ăn mặc rất nghiêm túc, còn đội mũ rộng vành, mỗi khi biểu diễn, ánh mắt ôn nhu mà tang thương.

Thời tiết London lúc này khá lạnh, gió nhiều, Khương Hồng Thược đôi khi một mình ngồi ở chiếc ghế dài đối diện, lặng lẽ nghe tiếng đàn. Hắn không nhận tiền bố thí, mà bán đĩa CD tự sản xuất, mỗi lần biểu diễn xong đều ngồi xuống cái ghế gấp nhỏ, ký tên và cám ơn cho từng người.

Vì nhiều lần nhìn thấy Khương Hồng Thược tới xem biểu diễn, về sau hắn đều bỏ mũ chào cô.

Một hôm hắn biểu diễn xong chuẩn bị đi, khi đó là chập tối, Khương Hồng Thược mua đĩa CD của hắn, cùng hắn trò chuyện, hắn tâm sự về cuộc đời mình. Hắn từng là một ca sĩ, năm 20 tuổi gặp cô gái Đức, thế là rơi vào lưới tình, hai người làm bạn với nhau, trải qua rất nhiều chuyện, một lần du lịch hẻm núi gặp phải lũ, hắn đu dây leo qua trước để đón bạn gái, tới lượt cô gái tên Monica thì dây bị đứt, rơi xuống dòng lũ, từ đó chỉ còn hắn.

Đó là chuyện 15 năm trước.

Hắn nói mỗi lần nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của Monica, cô cười với hắn nói "đỡ em nhé" ... Mấy năm qua hắn cứ lái một cái xe cũ cùng chiếc đàn cô mua cho, đi khắp nơi biểu diễn những ca khúc viết cho Monica, giống như đưa cô đi khắp thế giới. Mỗi lần tới một nơi kiếm đủ tiền, hắn lại tới nơi khác, hắn muốn đi mãi như thế cùng "Monica" của mình cho tới già không đi được nữa ...

Hắn nói nhìn thấy Khương Hồng Thược ngồi chống cằm ở chiếc ghế đối diện nghe mình biểu diễn làm hắn vui, vì hắn tin rằng mình biểu diễn khiến cô gái Châu Á xinh đẹp nhớ về ai đó, dù là ai, cũng khiến hắn ấm lòng.

Trình Nhiên lên CQ nhắn cho Khương Hồng Thược "nhận được thư rồi", sau đó cho đĩa CD vào ổ đĩa, sau đó đeo tai nghe, âm nhạc chậm, du dương, đẹp mà buồn bao bọc lấy y.

Khương Hồng Thược gửi tin nhắn cho CQ hỏi y nghe đĩa CD chưa?

Trình Nhiên trả lời :" Tối hôm qua đeo tai nghe vào nghe, thế rồi ngủ mất, ru ngủ rất tốt, tựa gió xuân thổi vào lòng, thế rồi mình lại liên tưởng gió xuân là bạn ..."

Trình Nhiên cũng hay dùng "..." trả lời, giờ nhận ra thứ quỷ này khiến người ta áp lực thật đấy.

Cô ấy giận rồi à?

Không muốn nói chuyện nữa sao?

Thế là Trình Nhiên nhập vào một cái mặt cười không biết xấu hổ.

Khương Hồng Thược trả lời một câu làm người ta tim đập rộn ràng :" Vậy nghe thường xuyên nhé."

Trên đời này làm lòng người xao động không chỉ có mặt trời nhô lên biển mây, trời quang sau tuyết, xuân tới én về, cũng có tiếng lòng không dễ dàng thổ lộ của thiếu nữ.

Thế nhưng bên này lại là là một tên đầu óc bị ô nhiễm. Trình Nhiên lại nhắn :" Gió xuân vào lòng chẳng bằng chăn lớn ngủ chung."

Đại khái có thể đoán nha đầu bên kia làm động tác bắn súng.

Tán gẫu với Khương Hồng Thược xong, tinh thần khoan khoái, Trình Nhiên lăn từ trên giường xuống đất, chuẩn bị đi uống nước, đột nhiên trong phòng vang một câu làm y ngạc nhiên: “ Lý Minh Thạch cuối cùng cũng bị tôi tìm ra sơ hở rồi.”

Trình Nhiên nhìn về phía cái máy tính dùng chung, không ít người tụ tập quanh đó, có cả người ở phòng kế bên, vốn mua cho phòng dùng thôi, kết quả là thành đồ dùng chung cho cả tầng hay sao ấy. Phòng 409 vì cái máy vi thính này mà thành trung tâm giải trí của mọi người, mỗi ngày đều tổ chức xem phim, tất nhiên không phải là loại phim cấm trẻ em, mà là phim điện ảnh, thuê hoặc mua đĩa.

Mặc dù phòng bên còn có cái máy tính của Dương Mục, nhưng vì hắn hay cau có khi người khác dùng máy mình, nên phòng 409 được hoan nghênh hơn.

Hôm nay cả đám không xem phim, nguyên nhân khởi nguồn từ một người anh em xin được số CQ của một nữ sinh mình thích, hiện giờ đang lên mạng cưa cẩm. Cơ mà người anh em này quá đụt, không biết tán gái, một đám thái giám ở bên sốt ruột thay cho hoàng đế nên bày mưu tính kế giúp.

Trong quá trình tán gẫu, một người nói ra phát hiện của mình: “ Khi modem bị mất mạng, chúng ta không thoát được CQ, tiếp đó quay số vào mạng, sẽ vẫn vào số CQ đó, mà không bị cưỡng chế rời mạng.”

“ Thế không phải là ẩn họa à, rớt mạng là bình thường mà, mọi người không chú ý đâu, người sau vào máy sẽ thấy hết tin nhắn còn gì.”

“ Hơn nữa muốn làm nghẽn mạng hay rớt mạng khó gì đâu, mọi người tưởng tượng mà xem, giả sử thích em gái nào đó, theo dõi em ấy vào quán net. Quản lý quán net toàn bọn ngốc, chỉ cần anh em ta giở chút thủ đoạn làm đứt mạng tạm thời, em gái kia sẽ trả tiền đi, chúng ta ngồi vào máy đó, đợi có mạng trở lại ... Chẳng phải có bí mật gì cũng bị chúng ta biết hết à?”

“ Má nó, cậu bẩn thật đấy, cơ mà lão tử thích, trò này hay đấy.”

“ Này, cậu phát hiện ra Lỗi hệ thống này là sắp nổi tiếng rồi đấy.”

“ Gì tới mức.”

“ Làm sao lại không? “ Người kia nói chắc nịch: “ Thời cao trung tôi có người bạn học, viết một bài được Công ty Phần mềm Đại Chúng chọn, khi đó liền thành danh nhân trường học, mọi người nói cậu ta lên báo, còn truyền nhau bài viết của cậu ta. Nếu cầu đem Lỗi hệ thống đưa lên diễn đàn lớn hoặc báo chí, chưa nói tiền thù lao, còn có tiếng, nói không chừng người CQ nhìn thấy còn cải tiến. Sau này mọi người ra ngoài có thể kể, CQ có lỗ hổng, do bạn học chúng tôi nói chuyện.”

Một đám người càng nói càng hăng hái.

Trình Nhiên cầm điện thoại lặng lẽ rời khỏi phòng mà không ai để ý, tới cuối hành lang có đoạn ban công nhỏ, gọi số Thành Đô.

Câu đầu tiên là: “ Lý Minh Thạch anh làm ăn kiểu gì thế hả?”

Gọi điện xong Trình Nhiên quay về phòng, một đám người đã tính toán xong tiền bản thảo, thậm chí còn tính luôn đi đâu ăn một bữa.

Nhìn cảnh tượng hớn hở ấy, Trình Nhiên đâm áy náy nói: “ Hay là mai tôi mời mọi người.”

Có tên quay lại vênh váo: “ Cần gì cậu mời, chúng tôi phát hiện vấn đề cả CQ không phát hiện ra, đây là chuyện đáng ăn mừng, bọn họ phải bỏ tiền ấy.”

“ Đúng, đây là cơ hội cho trường ta nổi danh.”

Một đám sinh viên ngây thơ chìm đắm trong hứng phấn kiểu "chúng ta đang thay đổi thế giới."

Trình Nhiên khó xử.

Xin lỗi mọi người nhé, đại ma vương ngay trước mặt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận