Trùng Nhiên

Chương 752: Đối tượng khảo sát !

Trình Nhiên được Trương Tĩnh mới tới nhà ăn cơm, nói có thể giúp y giải quyết vấn đề của Hội Thiên Hành, chuyện này đối với Trình Nhiên mà nói kỳ thực là không cần thiết, y có thể tự giải quyết được, kể cả nếu Lý Thiên Hành không giúp được gì, y còn sát chiêu cuối cùng, xin nghỉ học.

Thử tưởng tượng xem trước đó y từ chối Thanh Hoa Bắc Đại tới Đại học Trung Nam gây đề tài mang tính xã hội lớn thế nào, giờ chưa học được nửa năm đã xin thôi học sẽ là đả kích lớn tới mức nào với danh tiếng của Đại học Trung Nam.

Tất nhiên là Trình Nhiên không thể thực sự nghỉ học, vì y còn nhiều chuyện phải làm ở đây, nhưng mà phía Đại học Trung Nam sẽ không biết.

Dù đó là biện pháp cực đoan, biện pháp cuối cùng thôi, song vẫn đủ đảm bảo Hội Thiên Hành sẽ không bị xóa sổ.

Có điều Trình Nhiên vẫn nhận lời là vì muốn gặp Trương Tùng Niên cha cô.

Sau khi văn kiện số 18 ra đời, khu nam là khu vực phát triển trọng điểm của Nam Châu, chính phủ khu cũng đưa ra một loạt hành động tương ứng với tinh thần văn kiện, kiến thiết khu công nghệ cao, điều chỉnh chính sách, tổ chức hội nghị, quan viên cao tầng Nam Châu nối tiếp nhau biểu thị, phát ra loạt khẩu hiệu và mục tiêu thống nhất.

Đồng thời bọn họ cũng đang chạy khắp nơi, đàm phán đưa một dây chuyền sản xuất chip về khu nam, có thể nói là trên dưới đồng lòng.

Nhưng cũng chính vì cái bầu không khí không thành công cũng thành nhân này, cũng chính vì sự nóng vội này đã xúc tiến sự kiện quốc tâm bộc phát.

Thời gian hẹn với Trương Tĩnh là vào thứ bảy, một chiếc Passat đi vào Đại học Trung Nam, lái xe vẫn là chú Triệu đã gặp ở buổi biểu diễn hôm đó, gật đầu với Trình Nhiên.

Thời tiết Nam Châu mùa đông đa phần lạnh lẽo u ám, mây nhiều mà ít mưa, nắng không xuyên qua nổi tầng mây dầy, dù là buổi sáng cảm giác không khác gì chập tối là bao. Trương Tĩnh mặc áo len ngà, áo khoác có mũ, dưới mặc quần jean óng bó màu đen, tràn ngập thanh xuân. Trình Nhiên hôm nay chú ý ăn mặc hơn thường ngày một chút, giày da, quần âu, chiếc áo khoác kaki, tóc tai gọn gàng còn vuốt ít keo, lịch lãm chững chạc.

Vừa rồi hai người sóng vai nhau đi ra cổng trường, thu hoạch vô số ánh mắt.

Ngồi vào hàng ghế sau xe, cửa đóng lại, Trình Nhiên liền ngửi thấy mùi thơm trên tóc Trương Tĩnh, hình như cô mới gội đầu, tóc con chưa khô hẳn.

Khi Trình Nhiên nhìn về phía cô, Trương Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chẳng chú ý tới ánh mắt của y.

Trương Tĩnh vì tham gia hoạt động của hội sinh viên, chuyện tiếp súc với nam sinh không phải thiếu, có những tình huống giao lưu đơn độc với nam sinh, đa phần là nam sinh mất tự nhiên, lúng túng, vậy mà lần này sao lại đổi thành chuyện đó xuất hiện trên người cô.

Có hơi tức.

Dù gì cô cũng là nhân vật phong vân trong trường, xe là xe của nhà mình, lại tới nhà mình, Trương Tĩnh thấy không thể để mất khí thế trên sân nhà, vì vậy hai tay đút túi áo, tỏ ra tự nhiên:” Tôi nói chuyện với cha tôi rồi, ông rất hứng thú với cậu, muốn trò chuyện với cậu. Không sao đâu, đừng lo, trước khi tới giờ ăn cơm còn một quãng thời gian, cậu có thể nói chuyện với cha và chu ba tôi, nhà tôi tụ họp cũng thoải mái lắm, mọi người thi thoảng dẫn bạn theo, không khí rất tốt, cậu không cần gò bó.”

“ Chỉ cần có cơm để ăn chực, tôi không ngại mặt dày đâu. “ Trình Nhiên cười, y nói thật, nhỏ thì ăn chực, lớn lên ăn đồ thừa, thực sự vì ăn mà không biết xấu hổ nữa rồi: “ Chỉ lo nhà chị có hiểu lầm gì không thôi.”

“ Hiểu lầm gì chứ? Nghĩ cậu là bạn trai tôi à?”

“ Đại loại thế ...”

Mắt Trương Tĩnh thoáng qua chút giảo hoạt: “ Vậy cậu nghĩ tôi nói gì với gia đình?”

Trình Nhiên nhún vai: “ Còn nói gì nữa, bạn học tổ chức hiệp hội trong trường, gặp chút khó khăn, muốn nghe ý kiến lãnh đạo.”

“ Cái gì mà lãnh đạo hay không lãnh đạo, kỳ thực với tôi, cha tôi là chân chạy ấy, suốt cả ngày chạy đông chạy tây, phơi nắng đen như người Châu Phi. Có lần cha tôi đội nón tơi về nhà, chân toàn là bùn đất, mẹ tôi còn nghĩ là nông dân ở đâu tới. Năm ngoái giải tỏa một khu vực, có một hộ kiên quyết không đi, làm công trình phải hoãn lại, đó là nhà một công chức mất việc, không chịu rời khỏi khu tập thể, không ai khuyên được. Giằng co một thời gian, người đó chất đống gỗ trong nhà làm chướng ngại vật, ai tới mà múa dao đe dọa, thậm chí muốn đơn đấu với khu trưởng. “ Trương Tĩnh rất tự hào: “ Không ngờ cha tôi đồng ý, lập tức sắn tay áo lên, đấu thì đấu. Cha tôi vóc dáng tốt, lại thường xuyên hoạt động, sức khỏe rất tốt, người kia thì gầy gò, đánh không nổi cha tôi, về sau họ đóng cửa lại nói chuyện hai tiếng, một tuần sau nhà đó tự chuyển đi. Mẹ tôi vì chuyện này mà trách cha tôi nửa năm, cậu gặp sẽ biết, cha tôi rất nghiêm, nhưng con người rất thú vị.”

Xem ra không phải loại hình lãnh đạo quan liêu sơ cứng, Trình Nhiên gật đầu.

Trương Tĩnh đột nhiên nói thêm: “ À phải, tôi nói với mẹ tôi, lần này dẫn về ... Đối tượng khảo sát.”

Chú Triệu luôn lái xe rất vững đột nhiên thiếu chút nữa lạc tay lái.

Trình Nhiên vừa "này" một tiếng thì Trương Tĩnh đã quay đầu đi rồi, đôi mắt cong vút tràn ngập ý cười.

Tới địa điểm tụ hội, là một nhà hàng ở bên sông, có một bãi cỏ rất rộng, gồm hai tầng, có một thủy tạ vươn ra phía sông, ở đó làm phòng trà, phong cách khá trang nhã hài hòa.

Có rất nhiều thân thích của nhà Trương Tĩnh đang chơi ở bãi cỏ sau nhà hàng, khi Trương Tĩnh và Trình Nhiên sóng vai đi vào, dì cô là người nhận ra trước tiên, từ xa vẫy tay gọi, khiến nhiều người lớn trong nhà quay đầu sang, không nhìn Trương Tĩnh mà là nhìn Trình Nhiên, ánh mắt đánh giá rất rõ ràng.

Một người chị của Trương Tĩnh đã có con ở gần đó còn nói: “ Chào anh đi con.”

Đứa bé chưa biết lạ, gọi "anh anh", nhưng lại chạy sang ôm Trương Tĩnh vừa xinh đẹp lại quen hơn.

Trình Nhiên chào hỏi một phen, sau đó theo Trương Tĩnh đang bế đứa bé tới phòng trà, nơi một đám nam nhân trong nhà đang tụ tập.

Giới thiệu Trình Nhiên xong, Trương Tĩnh liền đi luôn, cô nói rồi, đây là việc phải dựa vào Trình Nhiên, cô chỉ giúp tới mức này, bất kể là cha và chú ba cô làm khó Trình Nhiên, hay là Trình Nhiên rụt rè không dám đề xuất ra, vậy đó là chuyện của Trình Nhiên rồi.

Huống hồ, cô tin bản lĩnh của Trình Nhiên không kém.

Ở bãi cỏ, lúc này ít thân thích của Trương Tĩnh tụ tập một chỗ bàn tán.

“ Cậu bạn này của Trương Tĩnh trông xinh xẻo đấy chứ?”

“ Vừa rồi nhìn chúng nó bế theo đứa bé ấy, trông rất là có tướng phu thê nhé.”

Thấy mẹ Trương Tĩnh nãy giờ không phát biểu gì, thím hai Trương Tĩnh khẽ đánh một cái vào tay, trực tiếp nói: “ Này, thằng bé được đấy, chững chạc ra dáng nam nhân lắm, không tệ.”

Lưu Vân bất đắc dĩ đánh giá: “ Không tệ thì không tệ ... Nhưng mà có vẻ không lanh lợi lắm.”

“ Lanh lợi làm cái gì chứ, Trương Tĩnh nhà ta là tài nữ, tính cách mạnh mẽ, hai đứa chỉ cần một đứa đáo để là đủ, bạn trai nó hiền lành thật thà một chút, thế mới hòa hợp.”

“ Cô nói cái gì thế, chỉ là bạn học thôi, gặp phải chút chuyện nên mới tìm cha Tĩnh Tĩnh nói chuyện, không như mọi người nghĩ đâu.”

Trương Tĩnh ra ngoài chơi với đám trẻ con, cô chẳng cần tới bên kia cũng biết đám người lớn đang bàn tán cái gì.

Không ngờ đứa em họ Trương Hàn trực tiếp hỏi: “ Chị Tĩnh Tĩnh, chị dẫn bạn trai về nhà đấy à, trông ngốc ngốc làm sao ấy.”

Trương Xảo thì nói: “ Em thích anh Lý cơ.”

Trương Tĩnh không trả lời, chỉ cười rồi quay sang chơi với cháu gái mình.

Chỉ là sau đó một lúc, bọn chúng nghe thấy Trương Tĩnh nói chuyện với cha mẹ mình :" Trương Hàn với Trương Xảo gần đây thi thế nào ạ .... Thành tích thế này thì kém quá, năm sau nữa là chúng nó lên cao trung rồi, cháu thấy chú nên quản chặt vào, bọn trẻ con bây giờ suốt ngày tới quán net, chỗ đó có nhiều thứ độc hại lắm đấy ạ ..."

Trương Hàn và Trương Xảo nghe mà sởn gai ốc, ai ngờ một câu nói của mình gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận