Trùng Nhiên

Chương 413: Càng thêm thần bí.

Tiếp đó Tần Thiên bận bịu suốt một ngày, cũng may cô có nền tảng luyện tập vũ đạo nên nhìn qua có vẻ mảnh mai đấy, kỳ thực thể lực cực tốt nên chịu được. Chỉ là mới đầu làm việc còn ngại ngùng, không bỏ thể diện xuống được, lúc chào hỏi khách luôn ngượng nghịu thiếu tự nhiên. Nhưng chẳng có thời gian cho cô bận tâm nhiều, vì một khi tới giờ cao điểm, bàn này thay bàn kia, phải lập tức thu dọn những thứ trên bàn, trong quá trình đó từ vụn thức ăn, vết bẩn do nước uống sánh ra, thậm chí mặt đất không được sạch, đều phải dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý, làm cô cuống hết chân tay.

Chỉ là khách đang đợi thấy Tần Thiên là nữ sinh xinh đẹp, thế nên mấy động tác vụng về long ngóng cũng trở thành đáng yêu, bọn họ đều rất bao dung, thậm chí còn có người nhiệt tình giúp đỡ, cô mới miễn cưỡng mới hoàn thành được công việc của mình.

Trong lòng cô luôn cảm giác phải đi phục vụ người khác là chuyện vô cùng mất mặt, từ nhỏ tới lớn cô ở nhà chẳng phải làm bất kỳ một việc gì cả, thậm chí có lúc rót nước cũng làm nũng nhờ cha mẹ làm.

Bây giờ ở nơi này, phải chạy đi chạy lại rót nước cho khách, lại còn có rất nhiều khách vì thấy cô xinh đẹp nên cố tình hướng về cô mà gọi, bỏ qua phục vụ viên khác ở gần, thậm chí biết cô không thoải mái cứ ngắm nhìn cô, mấy tên lớn hơn một chút học sinh đại học hoặc đi làm rồi còn huýt sáo trêu ghẹo hoặc hỏi nửa đùa nửa thật cô có bạn trai chưa?

Tần Thiên vừa thẹn vừa giận, chỉ cần có thể nói với Tương Chu một câu không làm nữa là có thể đi rồi ngay chẳng ai ngăn cản được.

Cô chẳng cần số tiền này, cha mẹ cô còn ít tích góp khi vẫn ăn nên làm ra, nên phí sinh hoạt của cô chẳng bị giảm đi.

Nhưng làm sao cô yên tâm mà nhận số tiền đó được.

Tần Thiên cầm bình nước nóng đi vòng qua cột, tới bàn đối diện, động tác của cô tức thì đóng băng tại chỗ, vì cô nhìn thấy cảnh cô luôn lo sợ.

Gặp phải người quen rồi.

Trên cái bàn đó một đám nam nữ ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, có cả người cô quen lẫn không quen, nhưng chắc chắn một điều, từ phản ứng kia, bọn họ đều nhận ra cô. Trong đó có một nữ sinh tên Vương Đình, trước kia cùng cô học lớp vũ đạo, cô luôn là múa chính, Vương Đình múa phụ họa ở hàng hai. Trước kia luôn đứng ở sau cánh gà hâm mộ nhìn cô, lúc này ngồi ở bàn, mắt mở to chấn động.

Tần Thiên muốn quay người đi, nhưng cô dùng nghị lực lớn nhất khống chế động tác của mình, dù sao nơi này cách Thập Trung rất gần, Thiên hành đạo quán lại vô cùng nổi tiếng, chuyện này xảy ra sớm muộn mà thôi, hơn nữa không chỉ có một lần, loại chuyện này làm sao mà tránh cho được.

Trong đầu Tần Thiên lại hiện lên một câu làm cô nghiến răng ken két "thật kém cỏi ", cái đầu vốn cúi xuống lại ngẩng lên, cầm chắc bình nước nóng đi tới bàn đó, đến rót nước cho đám nam nữ còn đờ ra ở đó.

Chốc lát sau, khi cô quay đi rồi, Vương Đình giọng như muỗi kêu nói "cám ơn chị ", giọng còn run run.

Tần Thiên cũng khựng lại một chút, cô vốn cho rằng loại nữ sinh trước kia chỉ có thể đứng xa xa mà ngước nhìn mình, trong lòng tích góp oán hận đố kỵ, thế nào cũng mỉa mai châm chích cho sướng miếng. Không ngờ lại nghe được một câu như thế, Tần Thiên xoay người lại, nở nụ cười làm người ta lóa mắt: “ Không cần cám ơn, công việc của chị mà.”

Đột nhiên lòng Tần Thiên thoáng đạt hẳn, mặc dù việc cô phục vụ bàn ở đây sẽ xác thực đống tin đồn ở trường, những bất kể là kẻ hả hê đắc ý hay ném đá xuống giếng tổn thương người khác, giờ với Tần Thiên mà nói, không sao cả.

Vết thương đóng vảy rồi sẽ càng thêm cứng, nhưng bây giờ làm Tần Thiên thêm cứng rắn, trừ những cái đó, còn có ánh sáng đột nhiên chiếu vào màn đêm như Vương Đình.

Từ sau đó trở đi, Tần Thiên không còn xấu hổ thiếu tự nhiên nữa, ứng xử càng thêm bình hòa, dù là gặp bạn học ở trường, khi đối phương dò hỏi có phải có phải là Tần Thiên không, cô mỉm cười gật đầu.

Một số nam sinh tới cùng với bạn, chẳng biết vô tình hay cố ý, dù sao cứ có cô xuất hiện là bọn họ chi tiêu rất hào phóng, gọi món không biết tiếc tiền. Vốn một số phục vụ viên thấy Tần Thiên tay chân lóng ngóng mà được nhận vào làm, trong khi bọn họ lúc xin việc trải qua lựa chọn gắt gao có chút không thích, cho rằng chủ quán vì thấy nữ sinh người ta xinh đẹp nên có ý đồ, nhưng bây giờ rõ ràng tiêu thụ tốt như thế, ai cũng phải bội phục, chủ quán đúng là có tầm nhìn.

Trước khi tới đây xin việc Tần Thiên cũng có chuẩn bị, cô tìm rất nhiều bài báo về Thiên hành đạo quán để đọc, Tương Chu cũng được đưa lên báo, còn phát biểu một số câu nói, cái gì mà " Tạo nên nền tảng xã giao mới, mở ra kết cấu chi tiêu đa nguyên hóa", mấy mới như thế khác nhiều, nghe rất hay . Kết quả khi gặp mới biết, Tương Chu là người lầm lì ít nói chỉ biết vùi đầu vào công việc.

Làm được mấy ngày, cô thấy Thiên hành đạo quán chẳng qua chỉ đến thế, không có gì đặc biệt, chơi trò chơi, ăn uống, thế thôi, chẳng hiểu sao lại đông khách như vậy. Rồi hôm sau, hôm đó là chủ nhật, chập tối rồi, cô đang chuẩn bị hết giờ đi ăn cơm, vừa mới ra ngoài thì có một chiếc xe hàng lái vào cửa bên Thiên hành đạo quán, sau đó mấy người trẻ tuổi nhảy xuống, cùng nhau vật chuyển hàng hóa lên tầng hai, hình như là máy vi tính?

Tầng 2 của Thiên hành đạo quán gần đây cũng thấy có công nhân lên trang trí rồi, không rõ là làm gì, phục vụ viên ở tầng một nói, Thiên hành đạo quán có năm tầng, tầng một mở cửa đã kinh động cả Thành Đô, giờ tầng 2 đang thai nghén. Rồi sẽ tới tầng ba, tầng bốn, tầng năm, giống như hộp chocolate, mỗi viên kẹo một màu, một vị, không biết những tầng sau có vị gì.

Thiên hành đạo quán giờ được coi là quán cà phê dẫn dắt gợi mở cho quán cà phê chủ đề, địa vị có chút siêu nhiên rồi.

Trong số những người giúp vận chuyển hàng hóa có một nam sinh cao trên mét tám, giữa mùa đông lạnh như vậy mà cởi áo khoác ngoài, chỉ còn áo thun cộc tay bên trong, khoe ra cơ bắp khỏe khoắn, làm nội tâm Tần Thiên chao đảo. Cô nhận ra nam sinh đó, năm ngoái cô tới nhà hát tỉnh tham gia biểu diễn, khi đó có rất nhiều học sinh của Quốc tế Gia Hàng đến xem, nam sinh đó chắc chắn là tâm điểm, tên là Tạ Phi Bạch, nghe nói là con cháu cán bộ cấp cao, tuy không nói là được người người vây quanh, nhưng qua cử chỉ hành vi không khó nhận ra hắn là nhân vật trung tâm.

Khi đó có người muốn giới thiệu Tần Thiên với Tạ Phi Bạch, vì dù sao cô cũng là một nhân vật chính tham gia buổi biểu diễn hôm đó, giới thiệu cho khách quý là chuyện bình thường. Khi đó Tần Thiên từ chối, vì học sinh Quốc tế Gia Hàng toàn là con cái nhà quyền thế, tai tiếng cũng khá nhiều, cô không muốn dính líu tới những người đó.

Kết quả thấy nam sinh nước da rám nắng khỏe khoắn rắn rỏi đó tự mình đi làm khuân vác ở đây, cô hiểu ra điều gì đó, nghe phục vụ viên bàn tán, Tương Chu vốn là bạn học của họ trong trường, điều kiện không tốt, may mắn được ông chủ lớn nhìn trúng, vậy là trong một đêm từ học sinh nghèo thành quả quán Thiên hành đạo quán, làm công cho người ta.

Nói Tạ Phi Bạch mà cũng đi làm công cho người ta thì cô không tin.

Vậy rất có thể hắn chính là "ông chủ lớn" có bối cảnh rất sâu đừng phía sau Thiên hành đạo quán.

Dù thế nào thì nơi này trong mắt cô cũng càng thêm thần bí khó lường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận