Trùng Nhiên

Chương 834: Đại kết cục. (2)

“ Cái gì? “ Không ngoài dự đoán, năm người bạn đồng thanh, đều tỏ ra hết sức bất mãn:

“ Buổi tụ họp hàng năm mà cậu ta cũng dám vắng mặt à?”

“ Nhìn bạn thì có vẻ là không có chuyện gì không hay rồi, vậy sao cậu ấy không đến?”

Diêu Bối Bối đột nhiên quay sang Dương Hạ:” Phải rồi, nhất định là cậu ấy vẫn giận Hạ Hạ, không muốn nhìn mặt bạn ấy.”

“ Linh tinh, mình nói chuyện với Trình Nhiên rồi, cậu ấy nói không để bụng.” Dương Hạ phản bác, mấy năm trước Trình Nhiên lập một công ty phát triển game, công ty này vốn tách nghiệp vụ game Linh Vực khỏi CQ, tới nay chưa tìm được giám đốc phù hợp, Trình Nhiên vẫn kiêm nhiệm:

Còn Dương Hạ năm thứ 4 đi thực tập, biểu hiện cực tốt, ra trường một cái được công ty tầm trung trải thảm đỏ về làm cấp quản lý, tiếp đó mất thêm nửa năm leo lên vị trí giám đốc bộ phận. Có không ít công ty lớn lôi kéo cô, Trình Nhiên cũng hết sức nhiệt tình mời cô về Linh Vực, mặc dù chỉ là phó giám đốc thôi, nhưng Trình Nhiên trao cho cô quyền tự quyết lớn nhất, y hứa sẽ không can thiệp vào chuyện điều hành công ty của cô.

Kết quả nửa tháng trước Dương Hạ đầu quân cho Samsung Trung Quốc, đối thủ cực lớn, cơn đau đầu thường trực của Hán Vũ.

Trình Nhiên sau khi biết tin, lần đầu tiên trong đời gọi điện hét vào tai cô.

Vì thế tuy miệng nói vậy, Dương Hạ hơi chột dạ nhìn Khương Hồng Thược: “ Không phải đâu nhỉ?”

“ Tất nhiên không phải rồi. “ Khương Hồng Thược làm vẻ mặt không biết phải diễn tả thế nào: “ Anh ấy đi du lịch rồi, đi một mình, nói là thế giới lớn lắm, anh ấy muốn đi xem sao, chắc đi nửa năm tới một năm sẽ về.”

Cả đám nghe mà đần thối mặt, nhìn Khương Hồng Thược không chớp, đến khi cô gật đầu xác nhận không đùa mới biết chuyện hoang đường này là thật rồi.

Thằng quỷ đó đi thật rồi.

Diêu Bối Bối vỗ bàn: “ Cậu ấy là học sinh tiểu học à, cái gì mà thế giới lớn lắm, muốn đi xem sao.”

Liễu Anh giang tay cười bất lực: “ Tính cậu ấy xưa nay luôn vậy mà, toàn làm việc khó hiểu.”

Tạ Phi Bạch khoanh tay trước ngực trầm ngâm: “ Mấy năm trước cậu ấy có nói tới chuyện một mình đi vòng quanh thế giới, không bất ngờ lắm, mình đoán không nhầm thì đính hôn xong là cậu ta đi luôn hả? … đúng à, biết ngay cái thằng muốn ăn chắc, đểu thật.”

“ Nó đi mà không rủ mình. “ Du Hiểu lẩm bẩm:

Dương Hạ đi tới kéo tay Khương Hồng Thược: “ Vậy mà bạn cũng yên tâm để cho cậu ấy đi à? Không lo sao?”

“ Có gì mà không yên tâm chứ, Trình Nhiên rất đáng tin, bạn biết mà.”

“ Vấn đề có người không đáng tin kìa, bạn chưa biết à, Tần Thiên đã chính thức từ chức ở ca vũ đoàn trung ương rồi, cô ấy về Thiên Hành đạo quán làm quản lý đấy …. “ Mặc dù Dương Hạ không muốn nói xấu người khác sau lưng, nhưng chuyện này cô thấy không thể không nói, Tần Thiên rất thích Trình Nhiên, nhiều năm qua tình cảm ấy không thay đổi, không giống như cô, chưa bao giờ có ý định xen vào giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược, Tần Thiên không ngại dùng một số thủ đoạn:

“ Từ khi thân phận của anh ấy công khai, còn thiếu cô gái có ý đồ với anh ấy à, chuyện gì có thể xảy ra thì xảy ra lâu rồi, huống hồ không phải có bạn sao? “ Khương Hồng Thược cười hì hì ôm vai Dương Hạ, kỳ thực chuyện này là bí mật vô cùng riêng tư của hai người họ, cô biết Trình Nhiên vì một chuyện mà luôn mang trong lòng áy náy với cô, nên cô hoàn toàn không lo lắng:

Dương Hạ hơi đỏ mặt khẽ gắt: “ Nói gì vậy?”

“ Anh ấy thứ nhất là sợ mẹ mắng, thứ hai sợ bạn mắng mà.”

“ Nói linh tinh, bạn ngày càng nhiễm nhiều thói xấu của Trình Nhiên đấy.”

Đúng lúc này có tiếng trẻ con khóc oe oe, Diêu Bối Bối vội vàng kêu lên bằng giọng trẻ con rợn người: “ A, mẹ đây mẹ đây, bảo bối của mẹ dậy rồi à?” Nói xong bỏ hóng hớt chạy lên gác.

Ngôi nhà có hai tầng, tầng một kinh doanh, tầng hai để nơi sinh sống.

Diêu Bối Bối chạy đi rồi, Du Hiểu lập tức cảm thụ được bốn năm luồng sát khí chiếu vào người, cũng kêu lên: “ a, cha đây, cha đây! “ Rồi chạy mất dép.

Đúng vậy, đứa con của Diêu Bối Bối chính là sản phẩm hợp tác với Du Hiểu, chuyện xảy ra từ lần Du Hiểu vô định đấu đôi WCG mấy năm trước trở về rồi tổ chức ăn mừng, sau đó cả hai uống say hồ đồ thế nào mà lăn lên giường cùng nhau, thức dậy thì quá muộn rồi.

Không ngờ họ quyết định đã sai cho sai luôn, cả hai bí mật hẹn hò, trở thành một đôi, cứ thế hai người vốn như chó với mèo lại duy trì quan hệ đó mấy năm liền.

Nếu thế thì chẳng có gì đáng nói, nhưng Du Hiểu ngàn lần không nên vạn lần không nên làm Diêu Bối Bối có thai vào năm thứ 4, mặc cho trong nhà phản đối, cô vẫn quyết tâm giữa đứa bé này, nhưng xấu hổ không dám tới trường, học tập vì thế bỏ dở.

Khi Diêu Bối Bối bỏ nhà đi cùng Du Hiểu vác cái bụng bầu tới tìm đám bạn xin cứu viện, cả đám mới biết đôi gian phu dâm phụ yêu nhau mấy năm trời rồi. Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch đấm cho Du Hiểu một trận nhớ đời, sau đó Trình Nhiên suy đi nghĩ lại quyết định mua căn nhà này, làm quà tặng cho đứa cháu chưa ra đời.

Nếu đổi lại là bất kỳ người bạn nào khác sẽ không nhận món quà lớn như vậy, cô gái đơn thuần vô tư như Diêu Bối Bối thì không giống thế, ước mơ từ bé của cô là làm một bà chủ một cái quán nhỏ, không cần biết là kinh doanh cái gì, chỉ cần mình làm bà chủ là được rồi.

Từ đó Diêu Bối Bối và Du Hiểu chung sống bất hợp pháp với nhau tới giờ, sinh một đứa con trai, quán ăn ở vị trí quá thuận lợi nên kinh doanh rất tốt, nên cuộc sống nhỏ của hai người cũng êm đềm, đứa bé đã hai tuổi, vừa cai sữa.

Dương Hạ lo lắng hỏi Liễu Anh: “ Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

Xưa nay Liễu Anh là người thân thiết với Diêu Bối Bối nhất, nên biết nhiều hơn người khác: “ Khá hơn rồi, Bối Bối kể thời gian trước ông bà ngoại đã sang thăm cháu, đứa bé lớn thế này rồi, còn làm thế nào được, Bối Bối và Du Hiểu lại sống hạnh phúc như thế, cha mẹ Du Hiểu đối xử với con dâu còn tốt gấp mấy lần con trai, sớm muộn cũng chấp nhận thôi.”

Mọi người thở phào, khúc mắc chủ yếu là ở mẹ Diêu Bối Bối, luôn cho rằng con gái mình xinh đẹp như thế, phải kiếm được người chồng khá hơn.

Du Hiểu mặc dù hiện là huấn luyện viên kiêm quản lý một đội game chuyên nghiệp, lương tháng không hề thấp, nhưng trong mắt mẹ Diêu Bối Bối, đây vẫn là công việc không đàng hoàng, không lâu dài, không có tương lai.

“ Nào, con chào các cô các chú đi. “ Diêu Bối Bối từ trên cầu thang đi xuống, bế một đứa bé béo tròn béo trục, mặt rạng ngời hạnh phúc: “ Mà mình thấy không có Trình Nhiên càng tốt, bọn mình chơi càng thoải mái, không sợ làm phiền, chứ có cậu ấy à, nơm nớp sợ bị người ta nhận ra, bao nhiêu chỗ không dám đi, vướng chân vương tay. Lát nữa mình đem sang nhà ông bà nội nó gửi, bọn mình chơi thâu đêm luôn …”

Đứa bé vươn tay mũm mĩm về phía trước gọi “Mẹ, mẹ!”

“ Oa! Bảo bối ngoan, cho mẹ thơm một cái nào. “ Dương Hạ là người đầu tiên đi tới, đón lấy đứa bé trong tay Diêu Bối Bối, thơm chụt một cái rõ to lên cái má phính:

Tiếp đó Khương Hồng Thược, Liễu Anh cũng xúm xít vây quanh, đứa bé liên tục gọi “mẹ” làm các cô gái cười híp mắt.

Tạ Phi Bạch khó hiểu hỏi Du Hiểu: “ Nó hai tư tháng rồi phải không, sao chỉ biết gọi mẹ như thế? Không phải hơi chậm à?”

“ Không phải đâu, nó bị mấy cô ấy làm hư đấy. “ Du Hiểu bất đắc dĩ nói, đám Dương Hạ, Khương Hồng Thược, Liễu Anh thường xuyên qua chơi, cho con hắn rất nhiều thứ đồ chơi và đồ ăn vặt, thằng nhóc chẳng hiểu sao nhận ra mỗi khi gọi mẹ thì các cô đều rất vui vẻ, thế là nó đem từ “mẹ” này ra để lấy lòng:

Chẳng ai để ý tới mấy lời lải nhải của Du Hiểu, căn nhà nhỏ rộn rã trong tiếng cười, cũng chẳng ai để ý chiếc ti vi bật nãy giờ đưa tin một quan viên họ Lục nào đó do vi phạm kỷ luật Đảng nghiêm trọng vừa bị bắt ...

…… …….

“ Chàng trai, chàng trai, bến cuối rồi. “ Tài xế xe buýt đi tới cuối xe vỗ vỗ vai chàng trai úp cái mũ lên mặt ngủ trên ghế: “ Cậu định đi đâu vậy? Ngủ quên rồi kìa.”

“ À, không sao ạ, bến cuối là vừa vặn ạ. “ Chàng trai tuổi chừng 24, 25 tuổi, mặc quần jean áo jean vừa rờn vừa bạc màu, trông rất bụi bặm phong trần, vươn vai ngáp một tiếng đã đời, rơi cả cái mũ xuống đất:

“ A, cậu, cậu chính là … “ Tài xế nhìn thấy mặt chàng trai thì chấn kinh, gương mặt này có thể nói cả nước không ai không biết:

“ Được như bác nói thì tốt quá rồi. “ Chàng trai nhặt mũ đội lên đầu xách cái ba lô lên vai, cái ba lô quân dụng cũ rồi nhưng trông còn chắc chắn lắm:

Tài xế gật gù, đúng vậy nếu thực sự là người đó thì đã chẳng đi xe buýt thế này, thật là cùng chung khuôn mặt nhưng lại không chung số mệnh.

Chàng trai nhảy xuống xe, vừa mới thức dậy, đôi mắt còn chưa thích ứng lắm, bị ánh mặt trời hoàng hôn làm đưa tay che trước mắt, nơi này tuy chưa phải là ngoại ô, nhưng cũng là rìa thành phố rồi, không khí đô thị phai dần, đồng lúa ruộng rau, thôn xóm thấp thoáng, cao lương từng khoảnh từng khoảnh, không khí oi nóng uể oải của buổi chiều, thi thoảng có vài cái xe hơi chạy vù qua.

Đây là nơi nào? Chàng trai tuy xác định được đại khái nhưng cụ thể thì không rõ lắm, kế hoạch tiếp theo cũng không hề có, cứ vậy đi thôi, tương lai biết quá nhiều là một gánh nặng, y thấy mình làm đủ rồi, y muốn trải qua cảm giác hoàn toàn không biết phía trước là cái gì, gặp phải chuyện gì gặp phải ai, tất cả đều chưa xác định, thế chẳng phải thú vị sao?

Móc trong túi áo ra cái tai nghe nhét vào tai, trong tai vang lên giọng ca ngọt nào, đó là album mới nhất của Tần Tây Trăn, trong lời tuyên truyền, nói album này cô tặng cho một người vô cùng quan trọng, chỉ là mười ngày nữa album mới chính thức phát hành.

Chàng trai xốc ba lô lên đi về phía mặt trời đang chói lên hào quang muôn dặm.

HẾT TRỌN BỘ !
Bạn cần đăng nhập để bình luận