Trùng Nhiên

Chương 75: Dáng vẻ thực sự của cô ấy!

Chiều ngày hôm đó trời rất oi, tới một ngọn gió cũng chẳng có. Tuy Sơn Hải đa số thời điểm trong năm thời tiết dễ chịu, thế nhưng cũng có lúc ông trời trái tính trái nết như hôm nay, đã hai ngày rồi trời nóng nực, ban ngày bói ra không được một bóng mây, gió cũng như bị bàn tay khổng lồ nào đó chặn đứng vậy.

Mấy cái quạt trần trong lớp chẳng giúp được gì, Trình Nhiên khát khô cổ, tranh thủ giờ ra chơi rời trường, định đi ra cửa hiệu đầu phố mua nước. Tới cổng trường chợt nhìn thấy một nam một nữ khá bắt mắt đứng dưới gốc cây nói chuyện, nữ nhìn lướt qua hơi quen quen, nhìn kỹ thì ra là Khương Hồng Thược.

Nam thì cao ráo điển trai, hình như tên là Hoàng Khiêm, đại khái thuộc loại nhân vật phong vân trong trường đi, Trình Nhiên nghe thấy Du Hiểu nhắc tới tên hắn mấy lần, không nhớ lắm, tóm lại là kiểu nam sinh mà hôm nào đến lớp cũng có thư tình của nữ sinh nhét ngăn bàn ấy.

Chỗ này là con đường chính đi qua trường học, học sinh túm năm tụm ba qua lại rất nhiều, một đám nữ sinh tò mò đứng đằng xa, chẳng thèm che giấu ý định hóng chuyện gì cả. Sau lưng Hoàng Khiêm cũng có một đám bạn hò reo cổ vũ, nếu là cô gái khác mà ở hoàn cảnh này e là sớm đỏ mặt rồi, Khương Hồng Thược lại chẳng quan tâm, bình tĩnh nghe xem Hoàng Khiêm muốn nói gì với mình.

Hoàng Khiêm nói về một số nội dung tiếng Anh ngoài sách giáo khoa, còn tiến cử cho Khương Hồng Thược. Tiếng Anh của hắn rất tốt, lúc nào cũng đứng đầu toàn trường, còn Khương Hồng Thược thành tích chỉ đứng thứ năm thứ sáu trong lớp thôi, song lại hứng thú với tiếng Anh, cho nên hai người có nhiều đề tài chung ở mặt này, quan hệ hai người xưa nay luôn rất tốt.

Trong khi đám nam sinh khác tiếp cận Khương Hồng Thược lộ ý đồ rất rõ ràng, nào là viết thư tình, nào là thổ lộ, còn hắn thì không làm thế, chỉ ngầm ngầm mua tác phẩm văn học tiếng Anh nổi tiếng thế giới, chịu khó đọc hết, sau đó dùng làm đề tài trò chuyện với Khương Hồng Thược.

Vì thế mà trong khi rất nhiều nam sinh khác bị Khương Hồng Thược từ chối, né tránh thì hắn vẫn ở đây, người ngoài rất hâm mộ, thậm chí ngầm coi họ là một đôi.

Kỳ thực Hoàng Khiêm có khổ tự biết, kiến thức cùng năng lực giao tiếp tiếng Anh của Khương Hồng Thược trên hắn rất xa. Để chuẩn bị một buổi nói chuyện với Khương Hồng Thược có khi tốn cả tuần học, trình độ tiếng Anh của hắn bị Khương Hồng Thược ép mà thành số 1, nhưng mà dù hắn nỗ lực thế nào, cũng không thể vượt qua được cô.

Cô gái này là dị loại.

Với lại hai người nhìn thì trò chuyện thân mật như vậy, chứ chỉ cần hắn có ý đưa nội dung đi xa hơn một chút là Khương Hồng Thược nhất định khéo léo lấy cớ tránh đi, thế nên giờ Hoàng Khiêm chưa hề có chút tiến bộ nào so với khởi đầu.

“ ... Cuốn sách mà hôm đó bạn giới thiệu cho mình, mình đi khắp Sơn Hải rồi mà không có, cuối cùng mình gọi cho hiệu sách Phương Chu, hôm nay họ nhập về, hay là chiều nay tan học ...”

Mặc dù biết nửa phần khả năng vượt qua giới hạn bạn bè cũng chẳng có, Hoàng Khiêm không cam tâm. Hơn nữa càng gần tới tốt nghiệp, mặc dù hắn và Khương Hồng Thược sẽ cùng lên hệ cao trung Nhất Trung, nhưng cơ hội cùng lớp thế này e là không còn, hắn hi vọng vào lúc tốt nghiệp, có thể xác lập quan hệ của bọn họ, ít nhất thì cũng để Khương Hồng Thược biết tâm ý của mình ...

Hôm nay là một cơ hội, cuốn sách mà Khương Hồng Thược nói với hắn thật ra mấy nơi có, nhưng hắn cố ý nói thế, thuận tiện rủ cô đi mua cùng, sau đó ... Cám ơn cô giới thiệu sách hay, lấy ra vé xem phim, cô gái luôn giữ lễ phép như Khương Hồng Thược khó từ chối.

Khi Hoàng Khiêm đang tưởng tượng ra cuộc hẹn hò lãng mạn của mình, hắn không biết rằng ánh mắt Khương Hồng Thược chuyển đi chỗ khác, rồi cô vui vẻ đưa tay lên vẫy.

“ Trình Nhiên! “

“ ... “ Hoàng Khiêm suýt cắn phải lưỡi:

Khương Hồng Thược không quên hơi khom người xin lỗi rất lễ phép: “ Đợi mình một chút nhé.”

Thế là Hoàng Khiêm tròn mắt nhìn Khương Hồng Thược đi qua trước mặt mình, tới bên kia đường: “ Buổi chiều tan học đợi một chút nhé, mình tới tìm cậu.”

“ Ừ, được. “ Trình Nhiên thong thả đi tới, lại thấy Hoàng Khiêm mặt đầy xấu hổ đứng bên kia đường, bảo với Khương Hồng Thược: “ Mình buồn ngủ, đi mua ít nước mát uống cho tỉnh, có uống không?”

“ Ừ.”

“ Vậy đợi chút.”

Đợi Trình Nhiên đi rồi, Khương Hồng Thược quay lại chỗ Hoàng Khiêm, xin lỗi lần nữa: “ Thật ngại quá, vừa rồi bạn nói cái gì nhỉ?”

“ À, không, không có gì đâu, thế thôi, mình đi đây.”

Dù thông minh như Khương Hồng Thược cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, hai người rõ ràng đang nói chuyện rất vui mà, đành vẫy tay:” Hẹn gặp lại.”

Hoàng Khiêm đi tới chỗ đám bạn của mình, quay đầu lại, cô gái chỉ có thể nhìn chẳng thể tới gần kia vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, đung đưa người nhìn về phía hiệu tạp hóa.

Lúc này Hoàng Khiêm mới nhận ra, đó là dáng vẻ thật sự của Khương Hồng Thược, hắn chưa bao giờ được thấy.

Trình Nhiên tan học xách cặp đợi ở dưới lầu, Khương Hồng Thược chưa tới. Y luôn chú ý từ lúc sang tuần mới, Tạ Phi Bạch chưa đến trường, chắc là ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, còn phải phối hợp với cảnh sát điều tra, không có tâm tình đi học.

Cũng không biết thương tích của Tạ Hậu Minh thế nào rồi, dựa vào tình trạng ông ta mà nói, e trong thời gian ngắn khó làm việc được.

Dù thế nào thì số mệnh của gia đình đó đã thay đổi rồi.

Có câu cứu một mạng người hơn xây bảy ngôi chùa, mình coi như tu hành được bảy ngôi chùa, đây là một chuyện không tệ. Chỉ có điều cả quá trình đó nhìn lại, Trình Nhiên không khỏi sợ hãi, không biết lúc đó cái gì thôi thúc mình làm chuyện dại dột như vậy.

Đây có phải là trách nhiệm của người trùng sinh không? Không thể nào, thực lòng mà nói, Trình Nhiên không muốn làm anh hùng, cũng chẳng muốn nổi bật, thứ y thực sự thích là hưởng thụ ngày tháng học sinh êm ả này, học sinh có nghĩa là chỉ cần học thôi, chưa phải gánh vác nhiều trách nhiệm.

Nhưng đôi khi chúng ta ở vào thời điểm nào đó, hoàn cảnh xung quanh khiến chúng ta làm việc thân bất do kỷ. Cuộc đời này khó mà không phải hối hận, khi tận lực, ít nhất tương lai chúng ta nhìn lại, không phải day dứt suy nghĩ, nếu khi đó mình mà làm, liệu có kết quả khác hay không?

Kết quả chuyện này rất tốt.

Vậy nghĩ nhiều làm gì nữa, cứ để mình và cô gái ấy được cảm thụ trải nghiệm khi làm anh hùng vĩ đại và cao thượng đi.

Có mấy nữ sinh đùn đẩy nhau đi tới, sau đó cô nữ sinh tên Đỗ Vũ Đình bị người ta đẩy về phía trước, mặt đỏ như quả táo chín, tay còn đang cầm một phong thư màu hồng, nhưng mà chẳng nói gì cả.

“ Trình Nhiên, Đỗ Vũ Đình của chúng tôi có thứ đưa cậu, nhận lấy đi! Phải trả lời đấy nhé.”

Đợi Trình Nhiên khách khí nhận lấy phong thư, nữ sinh tên Đỗ Vũ Đình mặt đỏ quá mức ấy ôm mặt bỏ chạy, lao thẳng vào đám nữ sinh, sau đó náo loạn một hồi, bốn cô gái lại đùn đẩy nhau đi tiếp.

Đám nữ sinh đó tiếng cười không dứt, còn có một cô gái quay đầu lại bắc tay làm hoa hét lớn: “ Mai nhớ phải trả lời.”

Không cần nói cũng biết là chuyện gì.

Nói không phải khoe chứ, Trình Nhiên không phải là chưa bao giờ nhận được thư tình của con gái, cái khác không nói chứ y khá tự tin vào vẻ ngoài của mình. Nhưng mà cô gái hết sức thanh tú tên Đỗ Vũ Đình thì khác, Trình Nhiên nhận ra, hôm hội diễn văn nghệ cũng biểu diễn tiết mục múa cổ truyền, y ngồi ở bên hậu trường nhìn rất rõ, xinh xắn không thua kém gì Dương Hạ.

Nói cách khác, y đáng lẽ không có hi vọng gì mới đúng.

Trình Nhiên không khỏi có chút lâng lâng, cầm phong thư đó lên ngửi khẽ, rất thơm.

Vừa vặn lúc này khoe mắt nhìn thấy bóng người từ hành lang đi ra, Trình Nhiên rụt tay lại, nhưng cơ bản đã muộn rồi.

Khương Hồng Thược đã thấy tất cả, vừa đi vừa nói: “ Có người giữ mình lại nói chuyện, mình cố gắng thoát thân rồi đấy ... Có điều hình như cậu cũng không chờ đợi uổng công nhỉ, thu hoạch lớn phải không?”

“ Cái này, chẳng hiểu sao có cô gái đưa cho … “ Trình Nhiên đánh trống lảng hỏi:” Chúng ta đi đâu?”

“ Ra thao trường đi.” Khương Hồng Thược chỉ tay về phía thao trường vẫn vang lên tiếng hò hét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận