Trùng Nhiên

Chương 741: Ngày một khác thường !

Cho dù chỉ tuyên truyền đột kích có hơn một ngày, nhưng hiệu quả cần đạt được thì đạt được rồi, thậm chí câu chuyện biểu ngữ bị hạ xuống còn thành đề tài bàn tán giúp duy trì sức nóng.

Trước tiên chưa nói lấy lễ hội âm nhạc của Tần Tây Trăn ra tuyên truyền có phải quá rồi hay không, nhưng ít nhất cái hiệp hội sáng lập chưa đầy hai tháng đã thành cái tên quen thuộc với mỗi sinh viên trong trường.

Vì thế cuộc thi thiết kế vi mạch ngày càng được lan truyền, mà tạm chưa nói danh tiếng tốt xấu thế nào, khen chê thế nào, nhìn vào phần thưởng, giải nhất 2 vạn, giải nhìn 1 vạn, các giải thưởng khác từ 1000 tới 5000, toàn bộ giải thưởng cộng lại hơn 70 000.

Nghĩ mà xem như Nhiếp Xuyên mỗi tháng trước kia được trợ cấp 300 đồng, đủ thấy giải thưởng có sức hấp dẫn thế nào rồi.

Nhưng bất kỳ thứ gì khởi đầu quá mạnh, quá đột ngột, người khác không kịp thích ứng sẽ sinh bài xích, bị một vị phó hiệu trưởng phản cảm, không phải là chuyện đùa.

Thấy mình vừa mới ra lệnh hạ biểu ngữ xuống, nhưng nửa ngày sau tấm biểu ngữ thứ hai đã giăng lên, đúng ngay vị trí cũ, vẫn một đám sinh viên đứng dưới chỉ trỏ bàn tán cười cợt. Phó hiệu trưởng Hoàng Bồi cảm giác như mình bị tát vào mặt, ông ta từng là phó thị trưởng phân quản giáo dục, năm xưa nổi tiếng nghiêm khắc trong việc quản lý giáo dục, sau khi được điều tới làm phó hiệu trưởng Đại học Trung Nam, vẫn mang theo tác phong này.

Hội Thiên Hành, ông ta ghi nhớ cái tên khiêu chiến quyền uy của mình.

Thế nhưng ông ta không bới móc gì được ở tấm biểu ngữ này, không thể ra lệnh tháo bỏ như lần trước.

Hoàng Bồi trở về văn phòng, đi qua đi lại suy nghĩ, hành vi của Hội Thiên Hành trong mắt ông ta rõ ràng là phá hỏng tinh thần kiết thiết văn hóa trường, yêu cầu khoa vi tính gọi Trình Nhiên tới, cảnh cáo nghiêm khắc, còn hoạt động của Hội Thiên Hành bị hủy bỏ.

Hoàng Bồi không lạ gì Trình Nhiên, ngay từ lần đầu tiên thấy đứa sinh viên này ông đã chẳng có chút thiện cảm nào cả, ông ta chỉ thấy một đứa nhãi con ỷ có chút tài hoa mà vênh váo mạnh miệng. Kết quả đúng như dự đoán, thằng nhóc đó lập cái Hội Thiên Hành, suốt ngày bày mấy trò gây chú ý, làm thành địa học thuật biến thành nơi bàn tán quan tâm mấy chuyện tầm phào.

Ông thấy tới lúc phải chỉnh đốn lại phong khí của trường rồi, đứa sinh viên này cần phải phạt nặng làm gương cho những đứa khác.

Kết quả không lâu sau phó viện trưởng Đặng Tích Hoa của khoa vi tính tới tận văn phòng của Hoàng Bồi trò chuyện: “ Tôi và viện trưởng Trương đã nghiên cứu chỉ thị của hiệu trưởng Hoàng, Trình Nhiên và cái hiệp hội kia đúng là làm việc có chỗ không ổn, cần phê bình thì phải phê bình, không để cái phong khí này lan đi. Nhưng mà hoạt động thi thiết kế vi mạch được xin phép, từ phương diện giảng đường, thiết bị đều phê rồi, phạm vi lớn, bao phủ toàn trường, có thể nói là hoạt động cấp trường không quá ... Tuy tuyên truyền do năm đầu làm việc có hơi phấn khích quá đà, mục đích là tốt mà, tạo sân chơi cho sinh viên trường thể hiện khả năng, cho nên cứ để bọn chúng làm đi.”

Hoàng Bồi mặt tối sầm, ông ta nghĩ đây chỉ là chuyện nhấc tay một cái là xong, không ngờ đụng phải tường thế này.

Nói nghe hay lắm, cái gì mà nên phê bình thì phê bình chứ, nhưng ý tứ toàn bộ những lời này là gì, là chống lại lệnh của ông ta. Hoàng Bồi nhận ra, khoa vi tính khả năng cao không phải là muốn bảo vệ Trình Nhiên, mà là bảo vệ hoạt động có sức ảnh hưởng rất lớn kia.

Điều này khiến Hoàng Bồi càng thêm khó chịu, chẳng qua các người chỉ vì vài đồng kinh phí hoạt động chứ gì?

Thật ra chẳng phải vài đồng, tổng giải thưởng lên tới 7 vạn, so với hoạt động các hiệp hội sinh viên trong trường tối đa chỉ vài nghìn một vạn thì thực sự quá nhiều, từ sinh viên tới giáo viên, không ai muốn hoạt động này dừng.

Thế nhưng nếu tiếp tục để cho loại hoạt động này diễn ra, vậy thì trường Trung Nam thành cái gì, một nơi thương nghiệp hóa, cái gì cũng lấy tiền ra làm tiêu chuẩn à? Sau này có thứ minh tinh vớ vẩn gì đó biểu diễn cũng giở trò này ra, Đại học Trung Nam thành trung tâm quảng cáo à?

“ Về nguyên tắc tôi không đồng ý hoạt động thương nghiệp hóa quá mức lan tràn trong trường. “ Hoàng Bồi lạnh nhạt thể hiện bất mãn của mình: “ Nhưng nếu khoa của các anh đã bàn bạc xong xuôi rồi thì theo ý kiến của các anh mà làm, dù sao các anh phê chuẩn mà.”

Đặng Tích Hoa khó xử, Hoàng Bồi tỏ thái độ bất mãn rõ ràng như thế, nếu khoa vẫn để hoạt động này diễn ra e là thành mâu thuẫn, thở dài: “ Nếu hiệu trưởng Hoàng nhất quyết thì hủy vậy ...”

Hoàng Bồi nhìn Đặng Tích Hoa, ông ta là người xuất thân từ quan viên chính phủ, tuy trong việc quản lý trường thì nghiêm, nhưng đó là với sinh viên, quan hệ với đồng nghiệp, đặc biệt cao tầng trường thì khéo léo hơn nhiều.

Nếu đối phương tỏ thái độ kính mình một trượng, mình cũng nhường đối phương một thước, có qua có lại, ông ta cũng không muốn sau này ý kiến mình xuống khoa gặp cản trở: “ Nếu khoa các anh đã thảo luận rồi, vậy tôi tôn trọng quyết định trong khoa.”

Bóng đẩy lại lần nữa, tôi không bắt các anh dừng đâu, đừng đổ cho tôi, tôi chỉ thái độ vậy thôi.

Cuối cùng quyết thế nào là do các anh đấy.

Cuộc thi thiết kế vi mạch vẫn diễn ra, nhưng áp lực của phó hiệu trưởng Hoàng Bồi cũng truyền xuống phía sinh viên.

Thái độ phó hiệu trưởng là không tán đồng loại hoạt động này.

Trong phòng của Trương Tĩnh cũng đồn thổi mấy phiên bản.

Liễu Văn Nghi kể chuyện mình nghe được: “ Nghe nói là phó hiệu trưởng Hoàng muốn Trình Nhiên viết kiểm điểm, còn muốn ra thông báo phê bình trước toàn trường, nhưng khoa vi tính đã bảo vệ cậu ấy, chỉ cảnh cáo nội bộ.”

Hách Thiến đánh giá: “ Nói ra thì Trình Nhiên cũng gây động tĩnh quá lớn mà, lại còn kéo cả Tần Tây Trăn tới quảng cáo, khoa trương quá mức rồi, thực sự không biết cậu ấy bàn bạc với bên tổ chức thế nào ...”

Trên bàn của họ lúc này là tờ rơi của Hội Thiên Hành, không phải là in bằng giấy rẻ tiền như của hội học sinh, mà là giấy trơn cao cấp, thực sự là mùi thương nghiệp hóa quá đậm.

Nhưng mà cũng có cái hay của nó, là tạo cảm giác nghiêm túc chính quy, nếu không anh tung ra cuộc thi giải thưởng gia trị cao, để rồi tờ rơi là loại giấy mỏng dính trắng không ra trắng vàng không ra vàng, qua loa hời hợt, lỡ vì hoài nghi mà mất đi vài nhân tài không tham gia thì sao?

Liễu Văn Nghi có vẻ băn khoăn: “ Thực sự thì trước kia trường mình vẫn ổn mà, mọi việc trật tự nề nếp, khi Trình Nhiên tới, bắt đầu xảy ra nhiều chuyện ồn ào, bàn tán các kiểu, mình không rõ là tốt hay xấu nữa ... Làm cả Tĩnh Tĩnh của chúng ta cũng không bình thường.”

Trương Tĩnh vừa mới gội đầu xong còn chưa khô, tóc buông xõa trước ngực, mang theo tươi mát khi vừa tắm gội xong, nghe được câu này mắng: “ Này, mình không bình thường chỗ nào?”

Trương Lan là con mọt sách, thường ngày chỉ học thôi, ít tham gia hoạt động của phòng, lúc này đã thay áo ngủ ở giường trên thò đầu ra: “ Trước kia bạn hai ba ngày mới tới phòng thể dục luyện tập, giờ ngày nào cũng đi, hôm qua mình đi qua nhìn thấy vòng eo của bạn mà phát bực, còn cho người ta sống nữa không?”

Hách Thiên bổ xung: “ Trước kia luôn để mặt mộc, bây giờ ngày nào cũng đánh ít phấn, bôi ít son bóng, có khi còn kẻ mắt.”

Liễu Văn Nghi kêu lên: “ Còn nữa, còn nữa, trước kia bạn đều đến giảng đường sớm tự học, giờ đi muộn hơn trước nửa tiếng, lại còn nhất định đi qua đoạn bờ kè kia.”

“ Trước kia buổi chiều mọi người cùng ăn cơm, giờ bạn nếu không lý do giảm béo không ăn thì tới sân bóng ở khoa vi tính chơi bóng, ai muốn về kí túc xá đều phải đi qua cái sân đó, có phải bạn đợi ai nhìn thấy không?”

Bị ba cô bạn liên tiếp chỉ ra điểm bất thường, cánh môi gợi cảm của Trương Tĩnh mấy máy nhưng không phản bác được điều gì, gò má dần dần hiện lên màu đỏ ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận