Trùng Nhiên

Chương 108: Chân thật đẹp!

Dọc đường đi ra trạm xe buýt , Trình Nhiên không gặp đứa bạn nào cả, vẫy tay chào bác Tống trông cửa, lên xe số 1. Lần này lộ trình không còn là vòng qua trung tâm thành phố tới Nhất Trung ở đường Tân Hà nữa, mà trực tiếp qua đường Thắng Lợi, hướng về phía ngõ Tích Thủy Động.

Đó là khu vực lâu đời, cũng là nơi trọng địa giáo dục của thành phố Sơn Hải, không chỉ có cao trung Nhất Trung, còn có chi nhánh của trường Âm nhạc Tứ Xuyên ở Sơn Hải, Nhị Trung, tiểu học số 5 ... Cả một đống trường học quy tụ nơi này.

Ở đây còn có khu thành cổ từ thời Minh Thanh sót lại, những thứ mới mẻ cũng sinh trưởng ở nơi này. Đường dây điện chằng chịt chạy ngang qua thành cổ, tạo thành chỗ trú chân cho rất nhiều loài chim chóc. Trong ngôi nhà mái ngói rêu phong kia, nói không chừng là phòng chiếu phim, hay là quán net hiện đại.

Nào là hiệu photocopy, nào là văn phòng phẩm, quán ăn, siêu thị, tất cả đều mở trong những căn nhà cổ cổ đó, tạo thành phong cảnh giao thoa tân cổ đặc sắc. Ở nơi này có những con ngõ dài thông bốn phương tám hướng, nói không chừng qua ngã rẽ sẽ gặp được nữ sinh xinh đẹp của Xuyên Âm ôm đàn cầm.

Ở trong cảnh tường rêu cổ thụ ấy, gặp một cô gái như thế, thường làm người ta không rời mắt được.

Có lẽ chính nhờ phong cảnh ấy khiến nơi này được coi mỹ nữ như mây.

Đời sau khu thành cổ này tiến hành cải tạo, rất nhiều căn nhà thay cột gỗ trụ xi măng cốt thép, sơn lên nước sơn mới, cũng vẫn được người ta gọi là khu phố cổ. Chỉ là không còn vận vị năm xưa nữa.

Bây giờ Trình Nhiên ngồi trên xe buýt ngắm nhìn thế giới trước mắt, cảm thấy mọi thứ thật vừa vặn.

Tất cả đang đợi tiếng chuông đánh thức, tất cả nhiệt huyết đang ấp ủ.

Trong hai tháng nghỉ hè vừa rồi, công ty của cha đã cơ bản hoàn thành cải tổ. Công ty mới Phục Long hình thành, nhưng có một bộ phận lớn coi đây như trò cười, một mặt vì đám Triệu Bình Truyền mùa hè vừa qua khi nhận tiền bồi thường còn gây chuyện một hồi, đòi tiền bồi thường nhiều hơn nữa. Công ty Phục Long đã là cung lên dây rồi, tuy kỹ thuật đang có ưu thế, nhưng nếu trì hoãn tiếp, ai mà biết đêm dài lắm mộng, phía Trình Phi Dương vẫn cắn răng đồng ý dùng phương thức mua lại cổ phần của họ để biến tướng nâng cao tiền bồi thường.

Không ít người cám ơn Triệu Bình Truyền, Triệu Bình Truyền nhè đúng chỗ hiểm để ra đòn, cực kỳ đắc ý, vốn công ty mới của Trình Phi Dương chẳng được duyệt quá nhiều tài chính, giờ hắn còn chơi một vố, chắc chắn tài chính lưu động sẽ càng ít đi.

Thế thì còn làm nên được trò trống gì chứ, hắn rung đùi đợi công ty đó phá sản cười cho hả.

Tài chính eo hẹp và chưa có đơn đặt hàng chính là hai vấn đề lớn mà Phục Long đang phải đối diện, Triệu Bình Truyền hay dở cũng làm viên chức lâu năm, ra tay rất chuẩn.

Thế nhưng Trình Phi Dương mưu tính chuyện cải tổ cũng không phải ngày một ngày hai nữa, nhắm vào thị trường hệ thống bưu điện trong tỉnh đang đổi mới, toàn bộ thị trường này của tỉnh Tứ Xuyên do công ty Bối Thác liên doanh với Nhật Bản chiếm lĩnh. Công ty Bối Thác không chỉ thực lực rất mạnh, năng lực quan hệ xã hội cũng cao, chi nhánh ở Thành Đô, lan tỏa tới thành phố xung quanh, Phục Long không thể giao chiến với họ.

Sản phẩm của Nhật Bản rất ổn định, nhưng vì niên đại đã lâu, nhiều công năng không có, mà phía Nhật cũng rất lơ là chuyện nâng cấp kỹ thuật, đồng thời bảo hành bảo dưỡng cũng là một phương diện để Phục Long tranh thủ.

Trước tiên là bưu điện Sơn Hải, Trình Phi Dương đã tiếp xúc với họ rồi, dùng sản phẩm bản địa, giá thành rẻ, có vấn đề lại có người tóm tóc, nên thương lượng thuận lợi.

Rút kinh nghiệm bị phá hoại nội bộ trước kia, Trình Phi Dương chưa từng để lộ ý định này, giờ đánh bất ngờ, khả năng thành công cao, nhưng mà cuối cùng thì vẫn phải xem sản phẩm của công ty Phục Long làm ăn thế nào đã.

Phía anh cả Trình Tề cũng đã mang giấy nhập học tới Thành Đô, thuận tiện tới cục bản quyền tỉnh, đăng ký bản quyền rồi.

Còn Trình Nhiên, ở lại đây, thoải mái bắt đầu cuộc đời cao trung của mình.

Tiếng bấm còi tít tít liên hồi, chiếc xe buýt bị kẹt cứng ở trên đường. Hôm nay là ngày báo danh, mà tình hình giao thông ở khu thành phố cũ lại không tốt, nào là xe đạp, xe mô tô, xe ba bánh, mấy cái xe nhỏ này luồn lách bất chấp đã gây rối giao thông rồi, lại thêm xe riêng nữa, thế là chiếc xe buýt cồng kềnh nhích từng bước một trên con đường ba làn.

Tắc thế này chẳng biết bao lâu mới thông được, có điều chỉ có một trạm nữa thôi, Trình Nhiên nhờ tài xế mở cửa, tài xế biết hôm nay là ngày học sinh khai trường nên mở ra để Trình Nhiên cùng vài học sinh đi xuống.

Lách qua dòng xe đông nghịt, tới hè rồi, Trình Nhiên xác định phương hướng rồi chui tọt vào cái ngõ nhỏ vô số mái nhà ngói.

Xung quanh con đường chính thông tới cao trung Nhất Trung đều là dân cư, nơi này có vô vàn ngã rẽ nhỏ, rất nhiên học sinh mới không rõ, đôi khi học một hai năm rồi mới phán hiện ra con đường mới, cảm giác không khác gì Colombo tìm ra Châu Mỹ.

Phòng ốc kiểu cũ, cảm giác giống ngõ cổ Bắc Kinh, có nhà đã đổi sang cửa sổ kính hợp kim hiện đại hóa, có nhà tu sửa tường ngoài, trát lớp xi măng lên tường gạch đỏ.

Kiếp trước Trình Nhiên cùng Du Hiểu tới đây, rất am hiểu khu vực này. Khi đó Du Hiểu đắc ý khoe khoang, Trình Nhiên thì học ở Tứ Trung, nghe hắn kể nào là trong trường có rất nhiều học sinh học quên mình, nào là các lớp chuyên, nào là xã đoàn, rồi giao lưu với trường tỉnh thành ... Toàn thứ mà ở ngôi trường bình thường hiếm thấy, Trình Nhiên cười gượng gạo.

Nếu không phải ở khu thành cũ này có nhiều món ngon, Du Hiểu lại rộng rãi, Trình Nhiên thèm ăn mà tới.

Con ngõ phía trước có một người trung niên bắc thang chuẩn bị lên nóc nhà, bên cạnh thang đặt một tấm ván ghép dài, con ngõ rất hẹp, người kia bắc thang đã tốn nửa đường đi, thấy Trình Nhiên đã lên giữa chừng đành nói: “ Anh bạn nhỏ, cháu đợi chút nhé, để chú nhích cái thang rồi hẵng qua.”

Trình Nhiên gật đầu lùi lại, dựa lưng vào tường, đột nhiên ánh mắt y bị bóng dáng phía ngã rẽ thu hút.

Nơi đó là đoạn tường bao bằng tảng đá lớn, dây leo len lỏi trên bức tường bám vào mái ngói cong cong đã im lìm tồn tại bao lâu, ở đó một có một cô gái nách kẹp túi tài liệu, tay cầm sách, tay kia xách một cái hộp dài chắc là đặt món đồ gì đó, tự như hình ảnh của bức tranh cổ.

Cô gái mặc áo váy đen chân váy xòe, chiếc áo trắng cổ áo cầu kỳ, tóc đen dài hơi uốn quăn, đi giày xăng đan, sống mũi thẳng thanh tú, cánh môi hồng mê người, toàn thân toát lên vẻ đẹp nữ tính thuần túy nhất. Cái khí chất cổ điển duy mỹ như cô đọng khung cảnh đượm màu tháng năm xung quanh, tay trắng nõn nà thong thả lật sách, thi thoảng vén mái tóc rũ trước trán.

Cảnh tượng ấy làm Trình Nhiên có kích động muốn vẽ vào tranh lưu giữ.

Thật đẹp.

Thật sự quá đẹp.

Sống hai đời, Trình Nhiên không thấy mấy cô gái khiến y phải tán thưởng tự tận đáy lòng như thế.

Nếu luận riêng về dung mạo, Khương Hồng Thược và Dương Hạ là hai cô gái cực kỳ ưu tú, không hề kém cô gái này, nhưng so sánh với nét phong tình, sức quyến rũ nữ tính kia, cả hai đều như tiểu nha đầu chưa lớn.

Nhìn thấy Trình Nhiên đứng đó, cô gái rõ ràng ngẩn ra một chút.

Trình Nhiên lấy làm lạ, mình và cô gái này gặp nhau rồi sao? Vô lý, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu gặp nhau mình phải nhớ chứ! Nữ sinh đó cầm một cái hộp, lúc này tới gần Trình Nhiên nhận ra, khả năng là nhạc khí, tuy nơi này gần học viện Xuyên Âm, nhưng mà cách nhau mấy cái phố, mà điểm cuối của ngõ này là cổng Nhất Trung, vậy thì hẳn là học sinh lớp nghệ thuật?

Chắc phải là nữ sinh năm thứ 3 rồi?

Cô gái đó chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó đi thẳng tới, Trình Nhiên thấy cô cầm vật cồng kềnh, nép người nhường đường.

Đúng lúc này người trung niên kia đã lên nóc nhà, đang thu thang lại cho người khác đi, nhưng lại không cẩn thận va làm thang đổ xuống, chân thang va phải phải tấm ván gác bên tường, vội vàng kêu lên: “ Cậu bé, mau tránh ra.”

Cái thang trượt cành cạch trên mái ngói rồi đổ sầm xuống đất, cùng lúc đó tấm ván gỗ cũng mất thăng bằng, đổ về phía Trình Nhiên vừa mới đứng.

Nhưng Trình Nhiên kịp nghe thấy lời cảnh bó nên lại tránh sang một bên, vừa vặn cô gái vừa đi tới, chưa kịp nhìn thấy thứ ở phía trước thì tấm ván đó đã đổ ập xuống mặt.

Thôi xong, Trình Nhiên có thể tưởng tượng cảnh tấm ván đó đạp trúng gương mặt xinh đẹp của cô gái hai tay vướng víu đó, y chỉ kịp giơ tay lên một cái, kỳ thực quá muộn rồi.

Ai ngờ tích tắc đó, một cái bóng màu trắng đột nhiên vụt qua trước mặt Trình Nhiên.

Chân phải cô gái giơ lên cao, vượt qua cả đỉnh đầu, tấm ván gỗ vừa nghiêng đi chưa tích đủ lực đã khẽ chạm vào đế dép xăng đan, cô gái khẽ đẩy chân một cái, tấm ván lật đật lập bập vài cái rồi đứng trở lại.

Vô số vụn gỗ rơi lả tả như tuyết.

Trình Nhiên há hốc mồm như cá ngão, nhìn cô gái dùng chiếc chân ngọc nhỏ nhắn mỹ lệ vô ngần, đường cong bắp chân mềm mại đẹp đẽ, gầy mà không để lộ xương, chống lấy ván gỗ sắp trượt vào mặt.

Thực sự là một cảnh quá chấn động mà.

Tuy vậy Trình Nhiên không tới mức chỉ biết đứng trơ ra đó, phối hợp giữ tấm ván gỗ, cô gái cũng thu chân lại.

Nam tử trung niên ở trên mái nhà thở phào nhẹ nhõm, cái tấm ván gỗ đó mà rơi trúng đôi nam thanh nữ tú kia thì ông ta áy náy lắm: “ Chú xin lỗi nhé, có sao không?”

“ Không cần cám ơn ...” Cô gái liếc Trình Nhiên một cái, nhận ra sự chấn động vừa rồi của y, rõ ràng rất đắc ý vì màn thể hiện của mình, vô cô cho rằng vừa xong mình cứu Trình Nhiên.

Hương thơm thoáng qua mũi, Trình Nhiên rốt cuộc buột miệng: “ Chân thật đẹp.”

Cứ tướng mình nói rất nhỏ, ai ngờ cô gái đi vài bước phẫn nộ quay lại, sau đó như sực nhớ ra cái gì, mồm há ra rồi che mép váy, cô quên mất hôm nay mình mặc váy.

Đã quá muộn.

Màu xanh lam, Trình Nhiên nhìn thấy rồi, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cười vô hại che giấu: “ Cám ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận