Trùng Nhiên

Chương 712: Song kiếm hợp bích.

Bắc Kinh, mùa thu tháng 10, khí hậu nơi này khá khô hạn, bất kể là mùa hè, xuân, hay đông đều không tốt, chỉ có quãng mùa thu là trời trong xanh, khi hậu ôn hòa, thi thoảng có trận mưa nhỏ khiến không khí ô nhiễm nhiều cát bụi dễ chịu.

Chỉ là mùa thu rất ngắn, gió tối lành lạnh, chẳng bao lâu nữa là mùa đông khắc nghiệt rồi.

Dương Hạ biết tin về Trình Nhiên thì đã là mấy ngày sau, CQ với cô mà nói chỉ là phương tiện liên lạc, nếu không cần thiết thì cô cũng không vào đó chat chit như những cô gái khác. Khoa của cô có một chính sách, nếu như ba năm đầu thành tích thuộc top 10%, đồng thời không có quá hai môn không hợp cách, sẽ có khả năng được hạn ngạch thạc sĩ Thanh Hoa mà không cần thi nghiên cứu sinh, nhờ chính sách đặc thù này mà mọi người tranh nhau tiến về phía trước, cạnh tranh gay gắt.

Vì thế ngay từ khi bắt đầu vào năm học, cô không như nhiều sinh viên năm đầu khác hưởng thụ bầu không khí tự do của đại học giao lưu kết bạn thăm thú khắp nơi, cô thì đã bắt đầu nghiêm túc học tập rồi, đặt mục tiêu cho cả thời đại học rồi.

Chuyện kia có vài người gọi điện tới muốn cô xác thực, có cả La Thiến, Dương Hạ chỉ biểu thị biết rồi, không có phản ứng gì cả.

Tối ngày hôm đó như thường lệ Dương Hạ từ thư viện về phòng ngủ, xem lịch treo đầu giường, tính ra thì lần gần nhất cô nói chuyện với Trình Nhiên thì đã là tuần trước rồi, liền lấy di động nhắn tin :" Có bận không?"

Trình Nhiên trả lời lại :" Đang ở trong phòng."

"Mình cũng thế, có tiện nói chuyện điện thoại không?

Tin nhắn gửi đi không lâu thì chuông điện thoại reo, Dương Hạ mỉm cười nhận máy: “ Gần đây thế nào?”

“ Mình gọi điện mà, phải để mình hỏi trước chứ, gần đây thế nào? “ Trình Nhiên hỏi ngược lại:

“ Lên lớp, tự học, tiêu hóa những bài học hơi chút là năm sáu chục tới cả trăm trang, vất vả lắm, mình vẫn đang thời kỳ thích ứng thôi, cũng nhờ học Thập Trung một năm đấy, nếu từ Nhất Trung mà lên có khi không theo nổi đâu.”

“ Áp lực lớn quá nhỉ? Này có chú ý thay đổi tư thế không đấy, bạn cứ có thói quen ngồi học là mê man không biết đứng dậy vận động.”

Dương Hạ nghe Trình Nhiên nói thế mới thấy mỏi cổ, cười trừ: “ Quên mất rồi.”

“ Dương Hạ, mình phải nói bạn thế nào đây, có mỗi một chuyện đơn giản thế thôi, làm sao mà nói mãi không sửa vậy? “ Trình Nhiên tóm được cơ hội liền lên giọng, bao năm mới có một lần:

“ Biết rồi, lần sau chú ý hơn. “ Dương Hạ hơi tức, nhưng cũng có chút ấm áp: “ Còn cậu thì sao, có tham gia câu lạc bộ hay hoạt động nào của trường không?”

“ À ... Lần trước có cùng bạn tham gia một buổi tọa đàm.”

“ Hừ, lên đại học không thể chỉ chăm chỉ học, còn cần xã giao coi như nghỉ ngơi cũng là chuyện không thể thiếu, cậu đừng suốt ngày ru rú trong phòng đấy.”

Trình Nhiên cười: “ Lại lải nhải rồi, mới nói một câu đã phản kích lại luôn, vậy bạn có tham gia hoạt động gì không?”

“ Có, mình tham gia cuộc thi diễn giảng, tham gia đội kịch nói, còn báo danh tham gia hoạt động chuyên ngành khả năng năm sau tới Mỹ ... Hừ, thế nào, không còn gì để nói mình nữa chứ?”

“ Lợi hại, mà còn tham gia kịch nói nữa, diễn cái gì thế?”

“ Truyện cổ Grimm.”

“ Truyện cổ Grimm á? Không phải bản đen tối chứ?”

“ Bản đen tối là gì, bản nguyên gốc đấy, mình chưa xem, nhưng nghe nói là phản ánh quan niệm đạo đức và thiện ác của thế kỷ 19. “ Dương Hạ biết Trình Nhiên có hàm ý không hay ho gì nhưng cô lờ đi, trả lời rất nghiêm túc:

“ Thế rốt cuộc là truyện nào trong Truyện cổ Grimm ?”

“ Người đẹp ngủ trong rừng.”

“ Ồ, bạn đóng cái cây hả?”

“ Mình đóng công chúa. “ Giọng Dương Hạ cao lên:

“ À, chính là cô công chúa đáng thương ngủ trong lâu đài bị tên hoàng tử vô sỉ lén lút lẻn vào hôn một cái rồi tỉnh ấy hà?”

“ Là chàng hiệp sĩ anh dũng đối đầu với mụ phù thủy, cuối cùng vượt qua được cạm bẫy trùng trùng tiến vào lâu đài đánh thức công chúa.”

Trình Nhiên xoa cằm, bực tức: “ Diễn cái gì không diễn lại diễn kịch vớ vẩn đó, có cảnh cấm trẻ em không, tên nào làm hoàng tử bỉ ổi?”

Dương Hạ lạnh nhạt nói: “ Trình Nhiên, ai đóng vai hoàng tử liên quan gì tới cậu hả?”

Trình Nhiên "ặc" một tiếng không trả lời được, cuối cùng đánh trống lảng, quanh co rồi kết thúc cuộc điện thoại, còn bực tức chỉ luôn cả Đại học Thanh Hoa.

Chỉ là cúp điện thoại được một lúc thì có tin nhắn gửi tới :" Là tác phẩm Người trong bao của Anton Chekhov, sao có thể là Người đẹp ngủ trong rừng chứ, cậu không biết nghĩ sao, ấu trĩ!"

Dương Hạ mỉm cười thu di động lại, từ đầu tới cuối cô không hỏi Trình Nhiên về chuyện kia, cần thiết sao, cô lại không hiểu Trình Nhiên à? Lúc này máy vi tính trước mặt cô vẫn bật, cô đăng nhập vào CQ, nhìn đống tin nhắn chưa đọc, cô chỉ lướt qua thôi, không có gì quan trọng, vào nhóm chat Thập Trung, kéo lên đọc qua một hồi, chuyện liên quan tới Trình Nhiên vẫn được người ta bàn tán, một vài người nói lời mát mẻ, nói Trình Nhiên nhà có điều kiện, không thiếu tiền, tất nhiên chẳng thiếu nữ nhân.

Loại lời này nói ra, ấn tượng về Trình Nhiên trong lòng mọi người rất có thể bị dẫn dắt sai lệch, truyền đi truyền lại không biết thành cái gì.

Cô gõ phím rào rào, rõ ràng nhấn phím mạnh quá mức rồi.

"Là bạn từ nhỏ của Trình Nhiên, mấy ngày qua có người gọi điện cho tôi, bảo tôi dò hơi Trình Nhiên, tôi thấy chuyện này không cần thiết. Hôm nay tôi vào CQ nói một câu, khuyên một số người sau này đừng ăn cơm với người khác giới, càng đừng tiếp xúc, thậm chí nhìn một cái thôi cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không hôm nay hẹn hò với người này, mai hẹn hò với người kia đấy. Đó chỉ là tin đồn vớ vẩn của những kẻ nhàm chán thôi."

Sau khi Thịnh Hạ Kiêu Dương tỏ thái độ không lâu, một người khác trích dẫn lại câu này với bình luận "Lời đồn làm mờ mắt trí giả."

Thế là đám bạn học cùng khóa của Trình Nhiên im thít không bàn tán về chủ đề đó nữa.

Vì nick name kia là Khương Lò Xo.

Chỉ là chuyện này là gì đây, song kiếm hợp bích diệt trừ gian tà à?

Tên khốn nào đó cũng quá hạnh phúc rồi.

Sự kiện Trương Tĩnh chỉ là một phong ba nhỏ, đây là một loại bạo lực bằng lời nói, không ít người gặp phải chuyện như thế trở nên mẫn cảm, né tránh, khả năng vạch rõ giới hạn với Trình Nhiên, có gặp nhau cũng coi như không quen biết.

Thế nhưng Trương Tĩnh không làm như thế, đó là điều khiến Trình Nhiên hết sức tán thưởng, cô đối diện trực tiếp với dư luận, đường hoàng cùng Trình Nhiên áp chuyện này xuống, quang minh chính đại, không thỏa hiệp với đám quần chúng thích suy đoán đồn đại vô trách nhiệm.

Trình Nhiên thấy sớm muộn gì chức chủ tịch hội sinh viên sẽ nằm trong tay Trương Tĩnh thôi.

Kiếp trước có ký ức gì về Trương Tĩnh không, Trình Nhiên chẳng cố nhớ lại làm gì, hai người vốn ở hai thế giới chẳng liên quan, học đại học với y mà nói là vùi đầu vào học tập và làm công, cơ bản y sống trong thế giới riêng mình, tách biệt với người khác, đến bạn cùng lớp còn chẳng nhớ nữa là .

Trình Nhiên chẳng quan tâm phản ứng của người khác sau đó nữa, không phải y đạt tới cảnh giới coi lời bên ngoài chỉ là gió thoảng mây bay, mà là y có việc lớn hơn nhiều để lo lắng, lúc này y đã nắm được tình hình rồi. Tin tức của Triệu Thanh truyền về, dự án mà Liễu Cao bí mật theo đuổi gần một năm qua có khả năng liên quan tới viện trưởng đại học Trung Nam tên Dược Trần, tin này làm Trình Nhiên hít sâu một hơi, quả bom Quốc Tâm kia đã chôn xuống, mà dấu ấn của Khương Vi Cầm trong chuyện này cũng dần hiện rõ.

Giờ phải làm gì đây? Căn cơ của y ở đại học Trung Nam còn cạn lắm, không có căn cơ, không có tiếng nói.

Khi Lý Minh Thạch tới Nam Châu phải an bài một chút, tiếng nói bản thân chưa đủ thì phải phát động sức mạnh của quần chúng nhân dân.

Trình Nhiên như mọi khi từ thư viện trở về, đứng giữa sân trường nhìn xung quanh, từng tòa nhà đứng sừng sững như những người khổng lồ trong đêm, vô số ô cửa sổ sáng đèn.

Đó là quần chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận