Trùng Nhiên

Chương 226: Tâm tư Diêu Bối Bối. (1)

Thực ra không như Vương Gia Tuấn nghĩ, Điền Dĩnh Thanh và Lô Tư Niên phối hợp với nhau để ngăn thằng ngốc hắn tham gia vào cuộc cãi vã vô nghĩa. Hôm nay có rất nhiều người ngoài, nếu cứ tiếp tục truy cứu vấn đề này, hơn nữa thái độ của Vương Gia Tuấn không đúng, không có chính kiến, không có đạo đức, phản bác chỉ để phản bác, khác nào đẩy cả đám bọn họ vào phe ủng hộ chuyện kia.

Thằng đó đầu óc không có, ăn nói vụng về, thái độ với chuyện thị phi như thế, không biết truyền bá đi thành cái gì? Trong vòng tròn này không thiếu kẻ ngoài nói cười, trong đợi ném đá xuống giếng.

Là người làm nghệ thuật, hơn ai hết họ hiểu lời người đáng sợ thế nào, một câu nói có thể chôn vùi cả sự nghiệp.

Còn người nữa tức giận không kém, dù Trình Nhiên không nhắm vào hắn, nhưng La Chí Tiên là người tổ chức tụ hội này, Triệu Nhạc lại là khách mời chính của hắn, Trình Nhiên khác nào tát mặt hắn chứ.

Liễu Anh và Du Hiểu thì hả hê lắm, vừa rồi bọn họ bị coi như đám nhà quê vô hình, chẳng ai để ý, ngồi đó thấp tha thấp thỏm như trên bàn chông. Giờ khác rồi, không cần biết người khác lúng túng xấu hổ thế nào, bọn họ phải làm chỗ dựa vững chắc cho Trình Nhiên.

Cũng có người bị kẹp giữa như Dương Hạ, không biết phải làm sao.

May mà lúc này hành lang dẫn tới bãi cỏ truyền tới tiếng ồn ào, một nhóm người xuất hiện, từ xa đã vẫy tay chào hỏi, hóa giải không ít không khí ngượng ngập.

Đối phương là ban nhạc ở bản địa, Diêu Bối Bối cũng ở trong đó, trước đó cô nói sẽ tới muộn là ở cùng những người này. Nha đầu này hôm nay ăn mặc khá mát mẻ, váy jean quai đeo, khoác chiếc áo nhỏ, khoe hết đôi chân trắng phau phau và xăng đan xỏ ngón, thực sự làm người ta suýt không nhận ra.

Cô gái này bình thường vô tâm vô tính, hôm nay chú ý ăn mặc một cái, Liễu Anh, Dương Hạ mắt tóe lửa liền, nhìn chằm chằm vào hai cái bánh bao của Diêu Bối Bối. Té ra nha đầu này mới có vóc dáng tốt nhất trong nhóm ... Không thể nào, nhất định do béo mà thôi.

Du Hiểu thì bệnh cũ tái phát, mắt nhìn chằm chằm ngực Diêu Bối Bối, nhờ lại hôm xem Titanic, nha đầu đó ôm cổ mình khóc, chỗ đó thực sự là ..

Mềm!

Những người này vừa tới một cái hết sức cung kính gọi Triệu Nhạc là tiền bối.

Triệu Nhạc không còn trạng thái lâng lâng khi được đám đông xúm quanh tâng bốc nữa. Xảy ra chuyện vừa rồi, thậm chí hơi men cũng bay đi vài phần, nhưng bức bối trong lòng thì chẳng nguôi đi chút nào, lại không thể công khai nổi nóng với đứa tiểu bối, nếu không mất hết thân phận, qua loa ứng phó vài câu rút di động ra: “ Tôi gọi cú điện thoại ... “ Rồi cứ thế đi thẳng.

Nhóm người mới tới tìm chỗ ngồi, chưa hiểu tình hình ra sao, Tương Lục Phong chính là người đứng đầu nhóm này cười ha hả giọng có chút vui đùa hỏi quanh: “ Sao thế, tâm tình thầy thầy Triệu không tốt à?”

Hỏi một phát làm chuyện người ta vốn cố quên đi lại lần nữa bị khơi lên, tiếng ồn ào nhỏ hẳn xuống.

Chuyện này ...

Cả đám chớp mắt nhìn người vừa mới hỏi, hỏi thế thì bọn tôi trả lời thế nào.

Người ta đang muốn quên đi đây còn nhắc.

Nhận thấy bầu không khí có hơi trầm, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình làm hắn lúng túng.

Mình nói sai cái gì à?

Tương Lục Phong ngơ ngác: “ Làm sao vậy?”

Rốt cuộc có người khéo léo lên tiếng: “ Đại khái vừa rồi mọi người nói về đề tài phản chiến cho nên hơi nặng nề. “

Những người khác thầm giơ ngón cái khen ngợi, người anh em thật cơ trí ... Đề tài phản chiến cái quái gì chứ, là vả mặt mới đúng.

Trình Nhiên cười hơi méo, y thấy mình chẳng nhắm vào ai, lời nói không tới mức gay gắt, đám người này là tự ái quá cao, quá mẫn cảm, hay là tố chất tâm lý kém? Tranh luận thôi mà, có cần coi nghiêm trọng thế không?

Tố chất này đời sau lên tham gia mạng xã hội, trẻ con nó chửi cho uất tới cắn lưỡi chết luôn không chừng.

Diêu Bối Bối nhận ra đám Dương Hạ rồi, từ xa ríu rít vẫy tay, chỉ riêng Trình Nhiên là được ‘đối xử đặc biệt’, cho một cái bĩu môi. Thế nhưng cô không ngồi cùng bọn họ, mà ngồi ở cái ghế dài đối diện.

Trong đám người đi cùng Diêu Bối Bối còn hai nữ sinh nữa, một trong đó đám Dương Hạ nhận ra, là cô gái ở lớp số 14, khá ít nói, tên Vu Mộng Lan, còn lại thì chắc là không cùng trường. Du Hiểu không hổ danh bách sự thông, nói nữ sinh đó tới từ Nhị Trung, cấp bậc hoa khôi trường, đương nhiên nhiều khi nói chung chung vậy thôi, không nhất định là cô gái xinh đẹp nhất. Trình Nhiên công nhận, nữ sinh đó rất thanh tú, ưa nhìn.

Nhờ hiệu ứng của học viện âm nhạc, vòng tròn nhạc underground của Sơn Hải có quy mô khá lớn.

Cái gọi là "underground" là khái niệm mơ hồ, có thể nói tới ban nhạc không nổi danh, chỉ hoạt động trong phạm vi nhỏ, hoặc là theo đuổi dòng nhạc không phổ biến đương thời.

Từ underground chuyển sang chính thống rất bình thường, đời sau không thiếu chuyện ca sĩ underground tham gia cuộc thi tài năng mà nổi tiếng, sau đó liền thành ca sĩ trào lưu.

Hôm nay trừ Triệu Nhạc ra, những ca sĩ, ban nhạc khác đều có thể gọi là giới underground.

Không khí âm nhạc ở thành phố Sơn Hải này khá đậm nét, nếu không thì Xuyên Âm cũng đã chẳng chọn Sơn Hải làm nơi đặt chi nhánh.

Diêu Bối Bối không ngay lập tức tới ngồi cùng chỗ mấy người bạn của mình, cũng là có nguyên nhân.

Anh kết nghĩa của Dương Hạ từ Thành Đô tới, nghe Liễu Anh hết lời khen ngợi, cô rất hâm mộ. Trước kia chơi với nhau vô tư lắm chẳng nghĩ gì cả, nhưng càng ngày càng nhận ra, Dương Hạ hình như cái gì cũng hơn mình. Xinh đẹp hơn này, thành tích tốt hơn này, cả múa hát cũng hơn mình nữa, vốn cô còn có môn ngữ văn luôn áp đảo Dương Hạ, nhưng Dương Hạ từ khi lên cao trung khác hẳn, mọi phương diện bỏ lại đám bạn bọn họ rất xa.

Diêu Bối Bối tủi thân chứ, sao lại như thế được.

Sao mình cái gì cũng thua kém người ta chứ?

Chỉ có ở cùng đám Tương Lục Phong của học viện âm nhạc, được nghe những chuyện mới mẻ, tiếp xúc với sinh viên đại học, cảm giác mình ở trên đám bạn cùng tuổi. Trong nhóm của cô hôm nay có Tương Lục Phong, Triệu Hâm đều là ca sĩ có chút tên tuổi, ký hợp đồng biểu diễn với mấy quán bar trong thành phố, trong giới underground nhắc tới ai cũng biết.

Diêu Bối Bối mấy tháng trước cùng mấy nữ sinh thích ra công viên nghe ban nhạc diễn tập, qua đó quen biết Tương Lục Phong.

Suốt cả kỳ nghỉ đông này cô chơi cùng bọn họ, còn tới quán bar nghe bọn họ biểu diễn, xem ban nhạc luyện tập, hôm nay kỳ thực có chút toan tính nhỏ, đi cùng với bọn họ tới. Muốn ở trước mặt bạn bè cùng khu tập thể, thể hiện mình quen biết ban nhạc ca sĩ hẳn hoi đấy nhé.

Những từ "âm nhạc", "nghệ thuật", bản thân có sức hút, nên những cô gái tâm tư đơn thuần như Diêu Bối Bối hút tới chỗ ca sĩ, ban nhạc.

Vì thế nơi nào có giới nghệ sĩ, ở đó không thiếu cô gái xinh đẹp.

Trên bãi cỏ quán bar, đừng nói Dương Hạ cùng hoa khôi của Nhị Trung, ngoài ra Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Vu Mộng Lan, Phàn Hân đều mỗi người một vẻ, cùng với nữ sinh tiếp tục gia nhập sau đó, những cô gái tuổi xuân rực rỡ ấy như nắng ấm làm không khí dần sôi động trở lại.

Tương Lục Phong uống vài ly rượu, hắn luôn thích mấy kiểu tụ hội này, ánh mắt liên tục quét qua đôi chân trắng muốt của Diêu Bối Bối. Cô bé này tuy dung mạo không tới mức xuất sắc, nhưng vóc dáng thì có vị nữ nhân lắm rồi, loại nữ sinh gương mặt non nớt thùy mị, nhưng sở đường cong nóng bỏng luôn khiến người ta ngứa ngáy.

Người hắn lâng lâng, muốn tranh thủ tối nay dựa vào bầu không khí này chinh phục cô, cố tình nói lớn với cô: “ Em biết không, tháng ba này Sơn Hải chúng ta tổ chức lễ hội âm nhạc lớn, được giới âm nhạc trong nước gọi là Lễ hội Woodstock trong nước đấy, em biết lễ hội Woodstock không?”

Bầu không khí xung quanh lần nữa trùng hẳn xuống.

Tương Lục Phong hoang mang, sao hôm nay mình cứ lên tiếng một cái là như dội nước lạnh vào đám đông thế ... Chả lẽ mình ra đường không xem lịch à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận