Trùng Nhiên

Chương 360: Xuống xe..

Trong biệt thự bên Hoán Hoa Khê, Khương Vi Cầm vừa mới tắm xong người chỉ mặc khăn choàng tắm đứng ở ban công ở tầng hai. Cô cao hơn Khương Hồng Thược không ít, nhưng khung xương nhỏ, vạt áo rủ xuống che khuất bờ mông, đôi chân thon dài trắng như tuyết khoe cả ra ngoài, ngâm mình nước nóng pha thêm ít tinh chất táo xanh là bí quyết cô duy trì trạng thái tinh thần sau mỗi ngày làm việc.

Mỗi biệt thự ở đây cách nhau khoảng vừa đủ, bao quanh bởi hàng cây cao, đảm bảo tuyệt đối sự riêng tư, tay cô cầm di động nhìn về phía mặt nước sống phẳng lặng, nói chuyện với Lý Tĩnh Bình: “ Cuối tuần em và Hồng Thược qua đó, gặp cha em xong, em phải đi công tác, Hồng Thược ở lại cùng ông ngoài nó, phía bên ông có cậu họ nó lo, anh không cần để ý đâu.”

“ Là Liễu Cao à? Không phải cậu ấy không có ở trong tỉnh sao?”

“ Ừ, cậu ấy nghe tin ông cụ tới, vốn đang ở Vân Nam đàm phán hạng mục với người ta liền vứt hết việc giao cho cấp dưới, chạy tới Thành Đô rồi. Còn huy động công ty phía dưới lo liệu, thế nên chuyện đâu vào đó, em bớt được việc.”

Lý Tĩnh Bình lại hỏi: “ Giờ ông cụ ở đâu rồi?”

Vì ông ngoại Khương Hồng Thược ra ngoài sẽ có bảo vệ đặc biệt, còn có ít nhân viên đi theo, nên không thích hợp tới chỗ Khương Vi Cầm ở, tránh bị người ngoài bàn tán suy đoán:

“ Ông tới núi Nga Mi rồi, vừa vặn ông thích nơi đó, ở đó núi không quá cao, không khí lại tốt, còn có thể ôn lại chuyện cũ. Liễu Cao ra mặt thích hợp nhất, cậu ấy là người làm ăn, xử lý mọi việc thuận tiện hơn .”

Tính ông ngoại Khương Hồng Thược là thế, không thích thân thích trong nhà vì mình mà đưa đón rình rang, đi tới đâu đều lặng lẽ, Liễu Cao ở phương diện này rất khéo, chu đáo lại gây chú ý, rất hợp tâm ý ông cụ.

Lý Tĩnh Bình có chút ghen tỵ, đáng lẽ cha vợ mình tới, mình phải lo mới đúng, cuối cùng chuyện tới tay người khác, tặc lưỡi nói: “ Liễu Cao à, cậu ta là người kín tiếng, nhưng nếu công khai tài sản ngầm của cậu ta, e rằng đứa em rể của em theo đuổi sản nghiệp tuyến đầu, có vẻ ăn nên làm ra đấy, song kém Liễu Cao không biết bao lần. Số tài sản đó của Liễu Cao, cậu ta dám nói không lấy uy vọng trong nhà ra làm chiêu bài không?”

“ Cha em có thể ước thúc đám con cháu thân cận, nhưng không thể ngăn cản toàn bộ họ hàng gia tộc, vài chuyện muốn cấm cũng không được, không phù hợp nhân tính, chỉ cần không quá đáng là được. Yên tâm đi, Liễu Cao biết nặng nhẹ, nếu chỉ dựa vào uy vọng trong nhà, không làm nên sản nghiệp đó. “ Khương Vi Cầm không phải không biết, nhưng quản nổi sao: “ Cha em tìm em muốn báo cáo công tác hỗ trợ người nghèo ở tây nam bộ mấy năm gần đây. Ông cụ vẫn đau đáu những nơi năm xưa từng tới, muốn xem người ở vùng xa xôi đó liệu đời sau có được đọc sách không, có thể rời núi sâu, tái thiết cải biến quê hương không?”

“ Ngoài ra Thành Đô tổ chức ‘ Hội chợ triển lãm thương phẩm sáu tỉnh’, huyện trưởng Lục cũng tới, em nghe Liễu Cao nói, là ông cụ điểm danh cậu ta.”

Phía bên kia điện thoại không có phản ứng gì.

Khương Việt Cẩm ngồi xuống ghế mây, hỏi nhỏ: “ Sao thế, không thoải mái à?”

Lý Tĩnh Bình hậm hực: “ Thoải mái được à?”

Khương Vi Cầm bật cười: “ Anh đó ... Chỉ biết ghen linh tinh, chuyện bao lâu, con cái cũng lớn rồi.”

Trình Nhiên luôn nghĩ phải đối diện với ông ngoại Khương Hồng Thược ra sao, y cũng cố gắng chắt mót thông tin từ chỗ cô.

Trong nhà nhất ngôn cửu đỉnh, ở ngoài cũng là sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp, một người như thế trải qua vô vàn sóng gió.

Y liên tưởng tới những người lèo lái tập đoàn lớn, quan viên chấp chính một phương, hoặc người nhiều năm ở vị trí cao mà kiếp trước y từng gặp, bọn họ đều là người có kinh nghiệm sống đúc kết thành phán đoán độc đáo riêng với sự vật.

Đến người bình thường làm công vụ viên mấy chục năm ở cơ quan đơn vị đều có pháp môn ứng xử của riêng mình, chỉ cần không phải người sống theo kiểu buông xuôi, không tới mức ai ai cũng khôn khéo sành đời, nhưng mà ít nhất thông thế sự, hiểu nhân tính.

Còn về người vị trí trọng yếu, đối diện với phía dưới nghìn người nghìn khuôn mặt thì càng không đơn giản rồi, tâm tư người thường trước mặt họ chẳng khác gì bị nhìn xuyên thấu.

Thế nên Trình Nhiên đứng ngồi không yên, lo mình trước mặt ông cụ, ít nhiều lộ manh mối gì thì sao?

Rồi lại vỗ trán nghĩ, mình đúng là quan tâm tắc loạn rồi, quá lo rồi, dù sao chuyện xảy ra với mình, ai mà có thể nghĩ tới trong thân thể trẻ trung này chứa linh hồn kiếp trước.

Thứ năm, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược nói chuyện điện thoại.

“ Mai tan học mẹ mình sẽ tới đón mình, trước tiên cùng mình tới núi Nga Mi gặp ông ngoại. Ông ngoại không ở nhà mình, chỗ mẹ mình, ông tới ở không tiện, cũng không muốn ảnh hưởng công tác của mẹ mình và người khác. Mặt khác ông cũng rất thích núi Nga Mi, nhiều lần nói muốn trở lại thăm nơi đó. Mình đi trước, thứ bảy bạn tới nhé, tới nhà khách Hồng Châu Sơn, Báo Quốc Tự, bảo là tìm mình, sẽ có phòng cho cậu ... Trình Nhiên, cậu có thể ở lại một ngày không? “ Giọng Khương Hồng Thược rõ ràng cũng không được bình tĩnh như mọi ngày:

“ Cuối tuần mình rất tự do, không có vấn đề gì cả, chỉ là nếu có mẹ bạn ... “ Trình Nhiên hơi ngần ngừ: “ Vậy thế này có tính là ra mắt phụ huynh không nhỉ?”

“ Cái gì thế hả ?” Giọng Khương Hồng Thược cao lên, sau đó mang theo chút giận dỗi bực tức, hết sức dễ nghe: “ Cậu nghĩ cái gì vậy chứ? Mẹ mình hôm sau đi luôn.”

Ra là thế, cô ấy tính tới chênh lệch thời gian rồi, không phải gặp mẹ Khương Hồng Thược, Trình Nhiên khó nói là mình thất vọng hay thở phào.

Nói cho tới cùng với tuổi tâm lý của y, lại là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nếu thích một cô gái thì tất nhiên không phải chỉ nghĩ yêu đương một hồi cho biết, thế nên nghĩ hơi xa một chút là hiển nhiên.

Không ngờ vô tình để lộ ra rồi.

Phải cẩn thận, đừng để con gái nhà người ta sợ quá chạy mất, đó mới chỉ là tiểu nha đầu mười mấy thôi.

Cảnh cáo bản thân xong, Trình Nhiên lại hỏi: “ Thế bạn nói gì với ông ngoại bạn rồi, ông ngoại bạn tới không phải là vì muốn gặp bạn à, tự nhiên có người ngoài xen vào, liệu ông bạn có nổi trận lôi đình không?”

Khương Hồng Thược nói từng chữ một: “ Trình Nhiên, đừng nói với mình cậu đánh trống lui quân đấy.”

Trình Nhiên cuống lên phủ nhận: “ Làm gì có chuyện đó, không phải mình muốn chuyện diễn ra tốt nhất có thể sao, dù sao cũng là ra mắt ... À gặp ông ngoại mà.”

Ngoài cửa sổ, Từ Lan đang bố trí bồn hoa ban công, cây cối um tùm, bóng lá lay động, gió thổi rì rào, mang theo hơi mát lúc chập tối hơi nóng tan dần. Trình Nhiên biết mẹ không nghe thấy, nhưng mà có tất giật mình, bất giác hạ thấp giọng xuống, cứ như là điệp viên gặp nhau vậy.

“ Ông ngoại mình rất thích trẻ con, thích náo nhiệt, thích kể chuyện, bây giờ có thêm người nghe, ông ngoại nhất định có hứng kể chuyện hơn.” Khương Hồng Thược trấn an Trình Nhiên: “ Mình nói là mời một người bạn học thân thiết tới chơi, kỳ thực tên cậu ở nhà mình cũng không phải xa lạ.”

Không nói còn đỡ, nói làm Trình Nhiên chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, lỡ ông cụ có súng, đòm một cái có phải xong hết không.

Nhưng tất nhiên không thể chạy rồi.

Thôi thì đến đâu hay đến đấy vậy.

Trình Nhiên thấy mình phải có thêm động lực mới được: “ Theo lý mà nói, nếu muốn tìm người tiếp ông ngoại bạn, bạn có không ít người để chọn mà, ví dụ Tô Hồng Đậu, Thư Kiệt Tây, Mã Khả ... Vì sao lại chọn mình?”

Bên kia im lặng một chút, sau đó Khương Hồng Thược ôn nhu hỏi: “ Trình Nhiên, cậu không biết thật hay giả vờ không biết thật vậy?”

Trình Nhiên nghe mà muốn nhũn xương, hít sâu một hơi thở ra, giả ngốc đến cùng: “ Bạn không nói ra thì làm sao mình biết.”

“ Chuyện này làm sao mà nói được chứ, trừ khi là cậu hứa không được đổi ý.”

Giọng nói phía bên kia có chút thẹn thùng vừa giống như làm nũng, Trình Nhiên tới giờ mới nhận ra, nha đầu này còn có cả tiềm chất hồ ly tinh, đạo hạnh không thấp.

Chuyện tới nước này, núi đao biển lửa y còn muốn xông vào nữa là, hồi hộp nói: “ Tuyệt đối không đổi ý.”

“ Ngoéo tay nào.”

Không biết bên kia thế nào, ở bên này Trình Nhiên đưa tay ngoéo thật: “ Xong rồi.”

“ Được. “ Khương Hồng Thược giọng thay đổi hẳn, lãnh đạm đi mấy phần: “ Lần trước cậu dẫn mình truy đuổi tội phạm, mặc dù làm việc nghĩa, nhưng mình bị chửi thảm ... Mình không đem hết tội lỗi đẩy lên cậu làm sao ông ngoại mình tha cho được.”

“ ....” Sét đánh ngang trời, Trình Nhiên rất muốn hô lên, "tài xế, tôi muốn xuống xe!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận