Trùng Nhiên

Chương 808: Đúng là cô ấy.

Lâm Sở học Đại học Bách khoa, chuyên ngành kiến trúc, đam mê âm nhạc thời cao trung phải gác lại, học tập bận rộn khiến hắn chỉ thi thoảng nhớ về mùa hè năm đó. Năm đó hắn học năm thứ nhất cao trung, từng tổ chức một ban nhạc lên tên 57 độ, khi đó một đám học sinh mê âm nhạc được một cô giáo trẻ nhiệt huyết gom lại thành nhóm.

Bọn họ từng tham gia biểu diễn, tiết mục đơn giản, động cơ đơn thuần, không có cảnh tượng phấn chấn lòng người như trong phim âm nhạc Mỹ. Bốn người bọn họ, ở trong lễ đường, phông sân khấu là vải nhung dán giấy màu, nhạc cụ không quá tiêu chuẩn, có buổi biểu diên đầu đợi vô cùng đáng nhớ.

Một hồi ức đẹp đủ theo người ta suốt cả đời.

Cô giáo trẻ ấy giờ là thiên hậu rồi.

Sau đó hắn, Phó Tiêu, Trương Kỳ từ sau khi Tần Tây Trăn và Trình Nhiên rời đi, bọn họ cũng thường tụ tập, dù mỗi người đã tới trường đại học ở thành phố khác nhau, mỗi năm kỳ nghỉ về Sơn Hải đều gặp mặt, dù ở tán gẫu trong quán hè đường, tới nhà ai đó nghe hát, cũng chẳng ôn lại chuyện đã qua, chỉ quan tâm cuộc sống hiện tại.

Tên béo Phó Tiêu năm xưa giờ thành tiểu soái ca cao ráo, không theo đuổi âm nhạc nữa rồi, song thi thoảng trường tổ chức biểu diễn văn nghệ, cần tới tay trống hắn, dù chỉ làm nhạc đệm cho người ta, hắn rất vui lừng.

Guitar bass Trương Kỳ cũng giải nghệ rồi, em gái cá tính giờ lại thùy mị dịu dàng, theo đuổi ước mơ làm cô giáo, chiếc đàn vẫn theo cô tới phòng ngủ kí túc xá.

Ba người thường xuyên nghe xung quanh nhắc tới cái tên quen thuộc, cô giáo của họ, cảm giác tự hào thỏa mãn, đồng thời cũng có chút áy náy, cuối cùng không ai trong số bọn họ đi lên con đường mà cô giáo Tần kỳ vọng.

Lâm Sở cứ luôn cảm thấy mình phụ lòng cô giáo, nhưng giống như tin tức từ trường Đại học Trung Nam nơi Trình Nhiên theo học, có lẽ bọn họ đều không đi trên con đường âm nhạc, nhưng đều từ cô giáo Tần học được một thứ.

Dù bên ngoài là bùn lầy, mình cũng phải đứng thẳng.

Tần Tây Trăn biết kỳ thực Trình Nhiên đang đợi, đợi chip do bọn họ nghiên cứu phát triển được hoàn thiện, đó chính là chứng cứ xác thực nhất không ai chối cãi được. Thế nên bên trên phong sát sự kiện này, giảm sức nóng và sự chú ý của dưa luận, sẽ rất bất lợi với Trình Nhiên, vì sợ khi y tung sản phẩm ra cũng bị chặn lại.

Xác định điểm này, cô có quyết định của mình.

Nếu nói đó là ích kỷ, vậy cho mình ích kỷ một lần đi.

Tần Tây Trăn cầm di động bấm số gọi Trần Mộc Dịch.

“ Nói như vậy chuyện ghi hình đẩy lùi lại? .... Không phải là vấn đề đắc tội với đài truyền hình... Đương nhiên có thể điều chỉnh. “ Trần Mộc Dịch điều chỉnh lịch trình dày đặc của Tần Tây Trăn:

Vậy thì chuyện đàm phán với Công ty điện thoại TT, muốn phá vỡ liên minh giá của phía Nhật Bản thì sao? ... Cũng hoãn à? Có chút mạo hiểm ... Không làm gì hết? ... Ừ, nghỉ ngơi một chút cũng được, gần đây cô làm việc với cường độ quá cao rồi, phải chú ý sức khỏe, cô định đi đâu nghỉ ngơi? Tới Nhật Bản ngâm suối nước nóng đi, không phải cô nói muốn tới Cinque Terre chụp vài bộ ảnh à, thời tiết nước Ý hiện giờ rất đẹp.”

Trần Mộc Dịch tích cực tiến cử:” “ Không muốn à? Vậy sang Mỹ đi, vợ chồng Margarita định nghỉ một thời gian đưa con họ đi du lịch đấy, mấy đứa bé nhà họ cứ nhắc tới cô luôn, từng hỏi tôi khi nào cô rảnh, họ muốn rủ cô đi cùng.”

“ Không phải. “ Tần Tây Trăn vốn định không nói cơ, nhưng mà Trần Mộc Dịch nhiệt tình như thế làm cô hơi áy náy, chuyện cô làm sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người:” Tôi đi Nam Châu một chuyến.”

Trần Mộc Dịch đặt sổ tay ghi chép lịch trình xuống, mới đầu hơi hoang mang, sau đó mắt mở lớn, cả kinh ngạc lẫn vui mừng.

Không giống trong tưởng tượng của mọi người, cuộc sống của Trình Nhiên ở Đại học Trung Nam không quá khó khăn, chỉ là rất bận, thời gian này với Trình Nhiên mà nói không có bận rộn nhất, chỉ có bận rộn hơn. Còn về phía trường học, trừ cái lần Hoàng Bồi tới gặp y dàn xếp cuộc hội đàm với Trần Dược ra thì phía trường không có hành động kịch liệt gì.

Mặc dù là tâm bão, nhưng chiến trường lại không phải ở đây, là ở dư luận, ở cao tầng va chạm, chuyện lớn tới mức này rồi nhà trường cũng hiểu không tự quyết được nữa, nên án binh bất động là sách lược sáng suốt nhất.

Trình Nhiên gần đây không bỏ tiết học nào nữa, đi học chăm chỉ tới cả giáo sư Đặng Tích Hoa cũng có lời khen ngợi.

Phòng thí nghiệm Thiên Hành thì vượt qua tức giận thất vọng ban đầu, càng sống chết với nghiên cứu, người làm công tác nghiên cứu mà, bọn họ không quá chú ý tới bên ngoài, cũng không có thời gian mà chú ý.

Trừ đột nhiên tăng thêm số lượng bảo an, nhân viên ngoài ra vào có đăng ký và kiểm tra gắt gao ra, cho thấy căng thẳng vô hình bao trùm khắp nơi thì cuộc sống của họ không thay đổi.

Hội Thiên Hành thi thoảng vẫn tụ tập trong phòng Trình Nhiên, cửa phòng đóng kín, không mở rộng cửa đón chào tất cả như mọi khi, song mọi người đều thông cảm.

Chỉ có sinh viên khoa vi tính và học viện vi điện tử gườm gườm nhìn nhau mỗi lần gặp mặt thôi, sinh viên khoa khác đa phần mong chuyện này mau lắng xuống, mọi thứ bình thường lại, vì thế dần có ý thức hạn chế thảo luận, dù sao là ngôi trường thiên về học thuật và nghiên cứu, quá ồn ào là không tốt.

Thạch Gia Huân từ xa nhìn nhóm người Trình Nhiên đi qua thao trường, hôm nay hắn có chuyện tìm Trình Nhiên, ở sự kiện Quốc Tâm, hắn chẳng thể can dự. Còn về tính chân thực của sự kiện, mặc dù nội bộ trường ai nấy cẩn trọng, trước khi chân tướng đưa ra, không ai vội kết luận, đa số vẫn có phản đoán của mình, dùng phương thức bản thân biểu thị ủng hộ.

Ví như giáo sư môn môn xác suất Trương Lão Quái nổi tiếng nghiêm khắc, vậy mà lại nói với Trình Nhiên một câu "Em không nộp bài luận cũng được."

Bọn họ biết dư luận ngoài kia bị lực lượng lớn mạnh bóp nghẹt đại biểu cho điều gì, danh vọng của Trần Dược trong trường ảnh hưởng mạnh, trong khi đó Trình Nhiên giành được sự cảm thông lớn.

Bây giờ Thạch Gia Huân chẳng thể giúp đỡ thực chất gì cho Trình Nhiên, cũng không thể an ủi, chỉ có thể từ hành vi thường ngày theo dõi trạng thái của Trình Nhiên nếu có gì khác thường còn kịp thời quan tâm hỗ trợ.

Con đường chính trong trường có chiếc xe đi vào, đỗ lại bên cạnh Trình Nhiên, cửa xe mở ra một cô gái bước xuống.

Nhìn thấy cô gái đó, Thạch Gia Huân thực sự hóa đá.

Rất nhiều người dừng bước, tựa hồ còn có chút nghi hoặc, nhưng từ động tĩnh xung quanh, bọn họ biết không phải mình hoa mắt.

Đúng là cô ấy ...!

Đừng nói người khác, chính bản thân Trình Nhiên cũng hoàn toàn sững sờ, y thậm chí nghe thấy nhịp thở của Lý Duy, Quách Chí Quân, Vương Tân Bác trở nên gấp gáp.

Bốn phía xung quanh có tiếng xì xào "có phải cô ấy không?" "giống quá" , "sao cô ấy lại tới trường mình được?", sự hiện diện bất ngờ của cô thực sự khó tin.

Nhưng Tần Tây Trăn thực sự đứng đó, y phục đơn giản, tóc búi thành quả táo trên đầu, xinh đẹp hoạt bát.

Đẹp, thực sự đẹp, còn hơn cả trong ảnh chụp trên tạp chí.

Trình Nhiên trải qua thoáng ngạc nhiên liền hiểu ra, một dòng chảy ấm áp lan tỏa toàn thân, có kích động muốn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:” Chị cần gì phải làm thế?”

“ Tôi thấy cách này hay đấy chứ, có thể thử xem. “ Tần Tây Trăn khóe miệng hơi nhếch lên, giống dáng vẻ năm xưa hai người cùng ngồi trong quán nhỏ đêm lạnh ăn canh móng giò trêu đùa nhau:

“ Ảnh hưởng quá lớn, không đáng.”

Người xung quanh chỉ còn biết đưa mặt nhìn nhau.

“ Cậu không muốn tôi tham gia ảnh hưởng tới danh dự cá nhân, ảnh hưởng tới sự nghiệp, thậm chí cậu lo tôi cuốn vào sẽ bị người ta báo thù? Cậu lo cho tôi, lại không cho tôi lo cho cậu sao Tiểu Trình Nhiên?”

Người xung quanh há hốc mồm, hai người bọn họ đối thoại đơn giản, nhưng ẩn chứa quá nhiều nội dung, quá nhiều bí mật, quá nhiều ám muội.

Hai người này rốt cuộc là thế nào của nhau.

Đây là Tiểu Thiên Hậu đấy, chuyện này điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận