Trùng Nhiên

Chương 136: Túng luận. (1)

Đầu tiên là cho học sinh thấy đề thi vẫn còn niêm phong, sau đó Đàm Khánh Xuyên mới xé niêm phong ra, chia đề thi cho học sinh ngồi ở hàng đầu chuyển dần phía sau, dùng ánh mắt tha thiết nhìn cả lớp.

Ánh mắt chủ yếu là dừng ở học sinh ưu tú được ông ta "khâm định" như Lý Đức Lợi, Trịnh Thu Anh, khẽ gật đầu cổ vũ.

Lý Đức Lợi khẽ gật đầu đáp lại, lần này hắn muốn danh chính ngôn thuận chiếm lấy vị trí đứng đầu trong lớp, Trịnh Thu Anh lòng xúc động, cắn răng thầm hạ quyết tâm phải thi cho thật tốt đoạt lấy vị trí đức đầu, đám Lý Á Siêu, Trương Phong cũng đón nhận cổ vũ, sĩ khí tăng mạnh.

Bài thi lần lượt được chuyển xuống, Dương Hạ cũng đã nhận được bài thi vào tay, nghe Đàm Khánh Xuyên nhắc nhở hiện là thời gian đọc đề, cô nhanh chóng lật xem đề làm văn, đề bài là "Xin chào, tương lai".

Dương Hạ nhắm mắt lại chừng hai phút, ổn định lại tinh thần, sau đó xem đề thi lần nữa từ đầu, hiện giờ tâm lý của cô rất bình tĩnh, xem xong hơi quay đầu lại nhìn Trình Nhiên ngồi ở hàng ghế thứ hai của tổ bốn.

Vừa mới quay đầu lại chưa thấy Trình Nhiên thì đã thấy Diêu Bối Bối , cô hơi chột dạ, sợ động tác quay đầu của mình bị Diêu Bối Bối hiểu lầm gì đó.

Diêu Bối Bối lè lưỡi, sau đó làm động tác cứa dao vào cổ rất kiêu ngạo.

Dương Hạ khẽ mỉm cười cũng hơi lè lưỡi ra trêu lại.

Chơi thân thì chơi thân, không phục thì vẫn không phục, Diêu Bối Bối luôn được coi là tâm hồn văn thơ nhất trong khu tập thể, hơn con nhà nòi như Liễu Anh.

Sinh nhật Liễu Anh tổ chức hội thơ ấy, Dương Hạ phải thừa nhận bài thơ Diêu Bối Bối làm có cảm xúc hơn mình nhiều.

Thành tích của Dương Hạ xét về tổng thể luôn cao nhất trong khu tập thể, nhưng ở môn ngữ văn, cô thi thoảng vẫn thua Liễu Anh, Diêu Bối Bối.

Thế nhưng, đây là cao trung rồi.

Hai tháng học tập đã hoàn toàn đi vào tiết tấu học thời cao trung, Dương Hạ thấy mình hòa nhập tốt hơn Diêu Bối Bối vừa mới tăng liền mấy cân đó.

Hơn nữa lần trung khảo vừa rồi Dương Hạ lần đầu tiên bị mất vị trí số một trong khu tập thể, cô cũng không phục, vì cố không đạt trạng thái tốt, mất vài điểm ở chỗ không đáng.

Sau khi tính toán cô thấy mình đáng lẽ được 708 điểm, cao hơn Trình Nhiên hai điểm mới đúng.

Cho nên trước kỳ thi cô rất nỗ lực học tập, không để mấy chuyện ngoài lề tác động tới bản thân, lần này cô cực kỳ nghiêm túc.

Vì cô muốn tiếp tục ưu tú hơn Trình Nhiên, muốn Trình Nhiên lại nhìn cô với ánh mắt như xưa.

Thế nên Diêu Bối Bối, xin lỗi nhé, lần này mình có mục tiêu cao hơn, nên bạn thua chắc rồi.

Tiếng chuông reo lên.

Bắt đầu thi.

Dương Hạ mỉm cười như đóa hoa sen trắng đang nở, bấm bút bi, làm bài.

Khu phòng học ba tầng, trong mỗi lớp đều truyền ra tiếng viết bài xoàn xoạt.

Giáo viên đảm nhận vai trò giám thị đeo băng đỏ đi qua đi lại giữa các tầng, thi thoảng dừng lại ở cửa lớp, mặt mày lạnh lùng gật đầu với giám thị trong phòng, sau đó đi dọc lớp xem có học sinh nào giờ trò gian lận hay không. Bọn họ đều là giáo viên các tổ bộ môn năm thứ hai và thứ ba, đảm bảo công bằng ở mức cao nhất.

Toàn bộ năm thứ nhất có 53 giáo viên, mỗi lớp được chia hai vị giám thị, trong văn phòng công tác của năm nhất, còn một số giáo viên đợi tới môn tiếp theo để luân phiên.

Trong phòng mọi người cũng đang tán gẫu chủ đề xoay quanh kỳ thi.

Môn thi đầu tiên là ngữ văn, sau ngữ văn, buổi sáng còn thi số học, Tần Tây Trăn sẽ làm giám thị môn số học, cô mới tới trường, cũng là lần đầu tiên làm giáo viên, nên chẳng có chuyện gì để nói, chủ yếu chỉ nghe giáo viên khác thảo luận.

Tất nhiên cô giáo xinh đẹp sẽ chẳng bao giờ bị lạnh nhạt: “ Cô Tiểu Tần dạy những lớp nào thế?”

Tần Tây Trăn được hỏi câu này vô số lần rồi, mỗi người muốn bắt chuyện với cô đều hỏi thế, nên trả lời lưu loát: “ Lớp số 4, số 7, số 9, số 11 và 12.”

Mỗi giáo viên chỉ nhận hai lớp, chỉ có giáo viên dạy môn rất phụ như Tần Tây Trăn là dạy nhiều lớp. Âm nhạc không có trong danh sách môn thi cao khảo, bình thường cũng chẳng thi, dạy học tương đối nhẹ nhõm, đảm nhận nhiều lớp không thành vấn đề.

“ Thật khéo, tôi cũng dạy lớp số 4 và số 9, lớp số 9 có mấy học sinh khá lắm, như Lý Đức Lợi, Trịnh Thu Anh, còn có cả Trương Phong, học giỏi còn làm lớp trưởng, hay đại biểu môn ngữ văn Lý Á Siêu ... “ Giáo viên nữ văn Phạm Chính Vĩ thao thao bất tuyệt kể:

Nghe nhắc tới lớp số 9, Tần Tây Trăn hỏi: “ Lớp số 9 có em học sinh tên Trình Nhiên, rất có thiên phú âm nhạc, thầy thấy thành tích em đó thế nào?”

Phạm Chính Vĩ ngẫm nghĩ: “ Trình Nhiên à, có chút ấn tượng ... Lên lớp không nghe giảng, làm việc riêng ... Cô giáo Tiểu Tần, cô đã bắt đầu lựa chọc học sinh nghệ thuật đi theo mình à?”

“ Tôi cũng biết Trình Nhiên, thằng bé đó được đấy, vài lần tôi thấy nó không tập trung nên cố tình gọi nó đứng lên trả lời, vậy mà nó nhìn qua là trả lời được. Tư duy cũng nhanh lắm, nhưng bài tập khó thì không thấy giơ tay giải được, chắc là top 20 thôi, không vào được nhóm ưu tú.”

Giáo viên vật lý Trịnh Tây Thành thuận miệng đánh giá, chuyển đề tài: “ Lão Phạm, ánh thấy thế nào, liệu nắm chắc được bao đứa thứ hạng cao trong khối?”

“ Ờ, thế nào cũng có vài đứa, Diêu Bối Bối ở lớp số 9, cô bé có cảm thụ văn chương rất tốt, chỉ là học tập chưa đủ nghiêm túc, tôi đã khuyến khích rồi, không thấy thay đổi, cô bé đó vẫn còn trẻ con vô tâm quá ...” Phạm Chính Vĩ nuối tiếc, cả khối có 9 giáo viên ngữ văn, cạnh tranh rất quyết liệt: “ Ngoài ra có Lý Đức Lợi, thằng bé đó lại nghiêm túc quá mức rồi, thành tích sẽ tốt, nhưng mà khó tiến xa được, ít nhất là ở môn cần nhiều cảm hứng như ngữ văn.”

“ Tôi cũng biết Lý Đức Lợi, nghe nói vốn định chọn cậu ta làm lớp trưởng, kết quả là cậu ta từ chối, nói muốn tập trung vào việc học, thầy Đàm để cậu ta làm bí thư chi bộ đoàn.”

Học sinh học giỏi chưa chắc đã giỏi tổ chức quản lý học sinh khác, nhưng giáo viên vẫn thích dùng học sinh thành tích ưu tú để đảm nhận chức vụ trong lớp, đó là một kiểu khích lệ.

Giáo viên tiếng Anh Tống Gia tham gia: “ Lớp số 6 có Trương Vũ Hàm, cô bé giỏi lắm, tôi dám khẳng định tám phần lần này đứng đầu tiếng Anh toàn khối là cô bé ấy. Cha mẹ Trương Vũ Hàm một là giáo viên, một là kỹ sư, đều biết tiếng Anh, từ nhỏ đã chịu khó dùng tiếng Anh giao lưu với con, lên sơ trung đại diện cho Đốc Đức tham gia thi tài diễn giảng tiếng Anh toàn tỉnh. Chỉ cần ở trạng thái bình thường thôi thì các học sinh khác đã không theo kịp rồi.”

“ Lớp số 12 có Trương Khoa Kỳ mới thực sự xuất sắc, từ nhỏ ham mê khoa học, thích mày mò chế tạo, tham gia nhiều cuộc kỳ khoa học, vật lý và hóa học đều giỏi, tôi thấy đứng đầu hai môn này là em ấy chắc rồi.”

Mỗi giáo viên đều có học trò cưng của mình, tự hào mang ra khoe, chỉ có một nam giáo viên ngồi ngả lưng vào ghế, vắt chân chữ ngũ, phì phèo thuốc lá, thi thoảng nghe người ta bình luận còn cười khẩy.

Tần Tây Trăn ngồi khá gần giáo viên tên Dịch Hùng đó, thi thoảng bị ông ta phả khói vào người làm cô không thoải mái. Bình thường cô cũng ghét người này, ông ta nóng tỉnh, thô bỉ, làm học sinh các lớp đều sợ ông ta, thế nhưng dựa vào cách dạy học gây áp lực đó, thành tích trong lớp lại không tệ, cho nên ông ta là người bị ghét nhưng lại có địa vị. Lại còn thích bắt nạt giáo viên mới, tất nhiên ông ta không bắt nạt Tần Tây Trăn, chỉ là ánh mắt ông ta nhìn cô vô cùng đáng ghét, như muốn lột trần người ta. Ghê tởm, đáng ghét, khiến mỗi lần ở gần ông ta, cô không dám để hở ra chút nào da thịt nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận