Trùng Nhiên

Chương 117: Đừng chọc vào, thằng đó bị điên đấy! (1)

Sau màn báo thù nho nhỏ của Tần Tây Trăn, Trình Nhiên lại gặp một chuyện đau đầu khác, xảy ra vào thứ 6. Bản thân Trình Nhiên cũng chẳng biết làm sao, từ lúc quay lại tới giờ, y cứ như thỏi nam châm thu hút rắc rối vậy, chuyện có nguyên do, chuyện duyên vô cớ, cứ thế đổ lên đầu.

Chiều thứ 6 tan học, Trình Nhiên vừa mới ra khỏi cổng trường thì mơ hồ cảm giác không khí không ổn cho lắm.

Ngoài cổng trường là khu dân cư cổ, nhà cửa cao thấp mấp mô, có cái sửa thành nhà hàng, có cái thành cửa hiệu, quán ăn vặt và đồ uống, học sinh tụ tập rất đông vui náo nhiệt, nhưng hôm nay lại khác, nhiều người không ở trong quán mà xếp hàng đứng ngoài.

Có đứa thì đeo cặp sách, có vẻ đang đợi xem trò vui, có đứa thì nhìn một cái biết ngay thành phần bất thiện.

Từ khi Trình Nhiên rời khỏi khuôn viên trường thì đám người kia cứ nhìn y chằm chằm, có đứa ghé tai nhau thì thầm, lại có người lo lắng nhìn về phía mấy cửa hiệu.

Vì đám người đó che chắn nên không hiểu có chuyện gì ở chỗ cửa hiệu, nhưng bằng vào đám đứng ngoài kia đã đủ biết thẳng phải chuyện hay.

Khi Trình Nhiên đi tới có một thằng béo trắng trẻo, hai mắt tí hi như mắt lươn, thuộc loại hẹp hòi ra mặt, cùng với một thằng cao làm cái mặt đâm lê như sát thủ chặn lại, giở giọng lưu manh: “ Mày là Trình Nhiên hả, theo bọn tao, có người tìm mày.”

Trình Nhiên đảo mắt qua mấy cửa ngõ đằng xa, lòng thầm tính toán rồi đi theo.

Bậc thềm mấy căn nhà cổ là loại tảng đá dùng dùi đục, không được bằng phẳng cho lắm, không như đời sau dùng máy xẻ đá, cắt rất mịn. Trình Nhiên vừa đi còn vừa có tâm tình đánh giá mấy thứ này, chả buồn để ý thái độ người xung quanh.

Trong cái quán ăn vặt, Tề Thịnh ngồi ở bàn vuông, bên cạnh có hai học sinh, mỗi đứa cầm một cốc đồ uống.

Trình Nhiên nhận ra hai cái thằng kia, một trong số thằng ngốc đã từng trêu chọc Tạ Phi Bạch ở thời quân huấn, khi đó y ngầm chú ý là vì muốn xem Tạ Phi Bạch có sai người xử mấy tên này ngoài trường như trước kia từng làm không, kết quả không có gì xảy ra.

Tề Thịnh đứng dậy tiện tay vứt mấy tờ mười đồng lên bàn: “ Ông chủ, thanh toán.”

Trình Nhiên nhìn cảnh này, ý nghĩ duy nhất, đám này béo thật, ba chục đồng mà ném ra như không, xem ra tiền tiêu vặt nhiều lắm đây.

Hai thằng một gầy một béo dẫn đường cho Trình Nhiên đứng sau lưng y, ý đồ chặn đường lui. Tề Thịnh và bốn đứa khác đứng dậy, nơi này tuy đã ngoài khu vực trường học, nhưng vẫn gây chú ý, Tề Thịnh nghiêng đầu về cái ngõ bên phải: “ Qua đó nói chuyện một chút, tôi có chuyện cần nói với cậu.”

Nói rồi chẳng thèm để ý tới Trình Nhiên, đút tay vào túi đi trước, bốn thằng đàn em cười đểu nhìn Trình Nhiên đi theo, có vẻ chẳng sợ Trình Nhiên không đi theo.

Thật giống phân đoạn nào đó trong mấy phim giang hồ XHĐ Hong Kong mà, Trình Nhiên đi theo luôn.

Hai thằng béo gầy phía sau quát tháo học sinh hóng chuyện: “ Nhìn cái gì mà nhìn, giải tán đi, không liên quan tới bọn mày.”

Trước cổng trường học thi thoảng xáy ra chuyện tương tự, rất nhiều ân oán tình thù đều đi vào mấy cái ngõ sâu hun hút xung quanh giải quyết.

Thế nên mọi người đều biết, đi vào trong ngõ đấy sẽ không có kết cục gì hay, một vài nữ sinh chứng kiến cảnh này có vẻ thất vọng, trong suy nghĩ của họ, Tề Thịnh không nên là loại người như thế.

Tất nhiên cũng có nữ sinh ở tuổi nổi loạn thầm nói:" Tề Thịnh thật ngầu."

Đi vào ngõ khoảng hai ba chục mét, đứa học sinh tên Cổ Đồng đứng lại, khệnh khạng hỏi: “ Mày là Trình Nhiên phải không, nghe nói mày lợi hại lắm hả?”

So với hai thằng béo gầy dẫn mình đi có vẻ chỉ là loại ham vui không sợ lớn chuyện thì hai thằng đi cùng Tề Thịnh rõ ràng là loại quen đánh nhau.

Tề Thịnh gọi hai thằng này tới uy hiếp mình.

“ Nói đi, chuyện gì thế?” Trình Nhiên rất vô tư hỏi: “ Tôi đang vội, hôm nay mẹ tôi làm món ăn ngon cho tôi.”

Đám Tề Thịnh ngớ cả ra.

Mẹ nó, mày không nhìn ra đang xảy ra chuyện gì à? Lúc này rồi mày còn lôi mẹ mày vào, làm hỏng hết bầu không khí. Khác gì phim XHĐ, khi hai băng đảng đối đầu, bỗng dưng vang lên khúc nhạc thiếu nhi vui vẻ.

Tề Thịnh mặt âm trầm: “ Thực sự không biết gì à?”

Trình Nhiên suy nghĩ một chút: “ À, nếu mà cậu thấy tôi giành mất sự chú ý của cậu thì tôi xin lỗi, kỳ thực tôi cũng không có ý đâu.”

Tề Thịnh nghe một cái là đã không thấy thoải mái rồi, cái gì mà "giành mất sự chú ý" của cậu, tao mà lại thèm để ý mấy cái thứ đó à? Thằng này mặt mày ngoan hiền, ăn nói cũng rất lịch sự, nhưng mà hàm ý thì rất khốn kiếp, có phải nó đang ám chỉ mình là loại nhỏ nhen, thích gây chú ý không?

“ Không phải là chuyện đó, tôi có chuyện này muốn nói thật tử tế với cậu. Trình Nhiên, có phải cậu có hiểu lầm gì với Khương Hồng Thược không?|

“ Khương Hồng Thược á? “ Trình Nhiên bất ngờ, vụ này hoàn toàn ngoài dự liệu của y, song nhanh chóng hiểu ra, con gái quá xinh đẹp đúng là cái nguồn tai họa mà.

Được rồi, rắc rối này là có nguồn cơn, không phải do ông trời rảnh rỗi kiếm cái ném đá vào mặt mình, thế thì mình chấp nhận.

“ Cậu ở bên khu tập thể Hoa Thông đúng không? Tôi có nghe nói công ty đó, trước kia làm ăn cũng khá lắm, song bây giờ sắp đổ bể rồi ... “ Tề Thịnh rõ ràng bắt chước người lớn: “ Cậu chắc chưa biết rõ Hồng Thược đâu nhỉ? Tôi thì làm bạn với cô ấy lâu rồi, cô ấy à, nhìn có vẻ ai cũng làm bạn được đấy, thật ra không phải đâu, đó là giáo dưỡng của cô ấy thôi. Cậu tưởng đang ở rất gần cô ấy, kỳ thực không phải đâu.”

Nói tới đó buông tiếng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn cây phao đồng ở đầu ngõ không biết từ khi nào lá bắt đầu rụng: “ Hãy nhìn rõ hiện thực, cha mẹ cậu nuôi cậu ăn học không dễ dàng, chính là hi vọng cậu sau ba năm cao trung có thể thi vào trường đại học tốt để thay đổi vận mệnh gia đình. Đừng nghĩ tới chuyện ngoài tầm với, đừng liên hệ với Hồng Thược nữa.”

Còn chưa nói hết thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai.

Trình Nhiên vỗ vỗ vai hắn, giọng rất tình cảm: “ Cậu rất chững chạc, nói rất hay, rất có lý ... Tôi hiểu, tôi không liên hệ với Hồng Thược nữa, nhưng cô ấy viết thư cho tôi thì sao?”

Tề Thịnh đứng ngớ ra mất mấy giây, phản ứng của Trình Nhiên nằm ngoài phạm vi nhận thức của hắn, chuyện hình như đang diễn ra không theo chiều hướng hắn suy nghĩ, hơi lúng túng: “Không đâu, chỉ cần cậu không liên hệ với cô ấy nữa là cô ấy hiểu … Còn nữa, bỏ tay ra được không? Chúng ta không thân thiết như vậy”

“ A ngại quá, tại không kìm được ấy mà, các cậu đều rất tuyệt, thật đấy. “Trình Nhiên giơ ngón tay lên khen ngợi một lượt.

Thế là sao vậy mày? Cổ Đồng và Lý Vĩ, hai cái thằng đầu óc chậm chạp không theo kịp tình hình, sao cảm giác Tề Thịnh và thằng này như anh em thân thiết đang tâm sự với nhau thế?

Thái độ thằng Trình Nhiên kia làm chúng cảm thấy rất bực, nhưng mà nếu xông vào đánh người trong hoàn cảnh này có vẻ không đúng lắm, người ta còn khen mình kìa.

Đúng lúc này đột nhiên có tiếng người phía sau: “ Ê, bọn mày đang làm cái trò gì thế hả?”

Trình Nhiên quay lại nhìn, liền thấy Tạ Phi Bạch mặc áo gió, cái đầu cạo gần như trọc, tròn vo rất buồn cười, hai tay đút trong túi áo đi vào, chợt có cảm giác không lành.

“ Lại là thằng ngốc to xác ...” Nhìn thấy cái thằng ngốc hồi quân huấn bị mình trêu chọc, Cổ Đồng vui hẳn lên.

Vừa rồi bọn chúng bị cái thái độ rất "chân thành" của Trình Nhiên làm tức cũng không được, không tức càng không được, vừa vặn có một thằng ngốc nộp mình.

Cổ Đồng muốn giết gà dọa khỉ, cho Trình Nhiên nhìn làm gương, cho nên đi tới bợp cái đầu tức cười của Tạ Phi Bạch một phát, trừng mắt hăm dọa: “ Này, chuyện không liên quan thì đứng có bám theo, không thấy ở đây đang có chuyện à?”

Lý Vĩ cũng nhớ ra rồi, thằng này chỉ được cái to xác chứ rất dễ bắt nạt, cũng đi tới đá một phát: “ Còn không mau xéo đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận