Trùng Nhiên

Chương 94: Tốt nghiệp. (2)

Lưu Minh đi tới bảng điểm, năm thứ ba có bảy lớp, thành tích mỗi lớp được in ra hai tờ giấy A4, dán lên tấm bảng đen thành hàng dài.

Đầu tiên hắn tới vị trí lớp số bảy, tìm điểm số của cô gái tên Lưu Mộng, lớp trưởng lớp số 7, hai người là đối thủ cạnh tranh. Thấy đối phương chỉ có 696 điểm, Lưu Minh thở phào, hắn được 698 điểm, hay dở gì cũng hơn đối phương 2 điểm. Đây là kỳ thi cuối cùng rồi, Lưu Minh thấy mình đã chiến thắng cuộc chiến đường dài thời trung học.

Thế là hắn đem ánh mắt thoải mái tuần thị quanh các lớp, có điều chẳng mấy ai để chú ý, nên vẫn tập trung ở lớp mình.

Dừng lại ở mấy cái tên Trương Tiểu Giai, Cố Mạn, đó đều là nữ sinh xinh xắn trong lớp, điểm 660 - 670, thuộc hàng khá. Ừm, không tệ không tệ.

Lại nhìn thấy Tô Thiến được 632, con bé luôn chống đối với mình, trong nhà có người làm ở cục giáo dục, xì, cuối cùng vẫn là thứ học sinh dốt. Vương Mông, 621, cái thằng này mình chả ưa, cút xuống Nhị Trung học đi.

Chung Thiến này, Lưu Á Nam này, Dương Hạ ... Í, điểm Dương Hạ sao tụt dốc thế này, được 695 thôi, còn dưới cả mình nữa, hậu quả của việc dính dáng tới thằng Trình Nhiên đây mà.

Tí tuổi đầu bày đặt yêu đương, ở trên lớp lúc nào làm cái vẻ mặt kênh kiệu, chẳng qua được mấy thằng con trai thích thôi, nghĩ mình hay hả, cuối cùng vẫn phải thua lớp trưởng này ... ha ha ha.

Dương Hạ không những học rất tốt, cạnh tranh vị trí số 1 trong lớp, điểm luôn cao hơn lớp trưởng như hắn. Đáng ghét nhất là lại còn cầm đầu đám nữ sinh, khiến quyền lực lớp trưởng của Lưu Minh bị tổn hại nghiêm trọng, nên không giống nam sinh khác, hắn ghét Dương Hạ.

Lần này Dương Hạ đứng thứ 5 trong lớp, coi như tuột dốc mạnh, đứng thứ 4 là Lưu Vũ Sinh, đứng thứ 3 là hắn, điểm số sàn sàn nhau ... Lên vị trí này, mọi người chênh nhau không nhiều, luôn cạnh tranh tầm dưới mười điểm, hơn thua thường là do trạng thái không tốt.

Lớp số 7 bị gọi là âm thịnh dương suy vì nhiều nguyên nhân, ví như thể thao kém, nữ sinh nhiều, còn nguyên nhân nữa là hai vị trí đầu tiên là cuộc cạnh tranh giữa Dương Hạ với Trương Ngả Gia, nhưng mà Trương Ngả Gia vừa thấp vừa nhỏ, mặt đầy mụn, nên bị Lưu Minh coi như vô hình ... Dương Hạ mất phong độ, Trương Ngả Giả cũng tụt xuống thứ 2, được 705 điểm.

Đứng Thứ nhất là ...

Cái gì cơ ???

Lý Trảm xách cặp đi vào trường, mỗi bước chân đều gian nan vô cùng, ông ta vĩnh viễn không thể quân lúc thành tích được công bố, các giáo viên cùng tổ thì thầm truyền cho nhau xem một tờ giấy.

Quan trọng là họ xem mà không đưa cho ông ta, lại còn thi thoảng nhìn về phía ông ta với ánh mắt rất lạ.

Cho tới khi Lý Trảm cầm lấy tờ giấy đó.

Ông ta thấy cái tên xếp thứ nhất của lớp số 4, một cái tên bất kể thế nào ông ta cũng không tin.

Trình Nhiên.

Tích tắc đó ông ta hiểu ra, ánh mắt của toàn bộ giáo viên nhìn mình là loại ánh mắt gì, vì sao họ truyền tay nhau xem, chỉ mỗi ông ta là bị bỏ qua.

Thậm chí Lý Trảm thấy, trước đó bọn họ thì thầm với nhau là đang nói xấu mình.

“ Lão Lý, lớp anh lần này thi không tệ nhỉ, anh xem, đứng thứ 4 trong khối rồi, cao hơn trước một hạng phải không?”

“ Lớp số 4 có con ngựa ô mà, điểm thi cao hơn lần trước bao nhiêu nhỉ, mọi người có nhớ không ... Ồ, gần 200 điểm cơ à, chia trung bình ra coi như cả lớp mỗi học sinh thêm vài điểm rồi ... Đúng là ngựa ô.”

“ Tôi thì không thấy quá bất ngờ đâu, môn khác không biết thế nào chứ cơ sở tiếng Anh của cậu bé đó không tệ, lần trước trắc nghiệm tiếng Anh xong, tôi còn cùng cậu bé đó trò chuyện với nhau, bảo nó nỗ lực thì 120 điểm không khó ... Chỉ là không ngờ được 147 điểm. “ Người nói câu này là giáo viên Tiểu Tằng.

“ Ngữ văn cũng làm tốt lắm, đáng tiếc mất điểm không đáng ở lỗi chính tả, còn bài làm văn cuối cùng thì quá tốt rồi, ưu điểm của Trình Nhiên luôn là trí tưởng tượng phong phú mà, thực ra học văn là hợp nhất đấy.”

Mỗi giáo viên lên tiếng đều là khen ngợi Trình Nhiên.

Là chế nhạo.

Toàn bộ là chế nhạo.

Mỗi lời đó với Lý Trảm mà nói không khác gì cái tát.

Ngay cả thằng nhãi ranh Tiểu Tằng đi dạy chưa bao lâu còn chưa vào biên chế chính thức mà cũng dám giễu cợt ông ta.

Mặt ông ta như đít khỉ, nóng rát.

Lý Trảm không thích học sinh, cũng không thích cái nghề này, ông ta phải làm giáo viên là vì bất đắc dĩ, vì chẳng thể làm nghề gì khác, vì thế ông ta chẳng ưa đám học sinh lếu láo quậy phá.

Đúng, trong mắt ông ta, toàn bộ học sinh đều là đám ác ma cần phải trấn áp.

Bởi thế mà hành vi của ông ta ở trường vô cùng ác liệt, như vòi vĩnh quà cáp của phụ huynh học sinh, đả kích những học sinh mà cha mẹ chúng không biết điều.

Ông ta không thiếu thủ đoạn đối phó với học sinh mà ông ta không ưa, ví dụ từng có một học sinh từng chống đối ông ta, ông ta liền coi học sinh đó không tồn tại, thu bài tập vứt bài học sinh đó ra ngoài trước lớp, điểm thi không thông báo, điểm danh không đọc ... Áp lực vô hình của ông ta, học sinh đó cuối cùng phải suy sụp tâm lý mà thôi học.

Vì ông ta biết, bọn nhãi ở tuổi này thứ yếu ớt nhất là tâm lý. Ông ta chẳng cần dùng bạo lực như Chương Minh, ông ta sẽ đả kích cái tự tôn mong manh của chúng, phá tan chúng từ sâu bên trong, ông ta sẽ hả hê nhìn đứa học sinh đó lao dốc, cuối cùng thành miếng mồi cho lời châm chích chế giễu của ông ta.

Một khi thành tích kém, chuyện này dẫn tới chuyện khác, cha mẹ mắng mỏ, bạn bè coi thường sẽ dẫn tới buông thả bản thân, sống bất cần đời rồi tuột dốc không phanh.

Loại học sinh đó có nói gì cũng chẳng ai thèm nghe hết.

Vây mà những chuyện đó lại không xảy ra với Trình Nhiên.

Đối diện với bầu không khí khác thường trong văn phòng, Lý Trảm cố gắng giữ thái độ bình tĩnh như không có gì, thu dọn đồ dùng, nhưng không đi xa, dựa vào tường, muốn nghe những lời sau lưng mình.

“ Thời gian cuối cùng đó, tinh thần học tập của Trình Nhiên tôi chưa thấy bao giờ, gần như không lúc nào nó rời cuốn sách cả.”

“ Công nhận đấy, nó có động lực mà.”

“ Nào chỉ có động lực, học sinh bị những lời ô uế của Lý Trảm đả kích còn ít à, mấy đứa có thể đem áp lực chuyển thành động lực như thế ... Xã hội sẽ ngày càng gian nan, không phải những thông minh, mà chính những đứa có bản lĩnh như Trình Nhiên sẽ có tương lai nhất.”

“ Tôi cảnh cáo Lý Trảm rồi, năm xưa ông ta đặt biệt danh cho đứa học sinh Trương Bình, khiến học sinh cả lớp, thậm chí cả khối đều chế giễu thằng bé đáng thương đó. Tôi can thiệp một lần, Lý Trảm còn hung hăng nói với tôi, tôi có quyền gì can thiệp vào học sinh của ông ta ...” Giáo sư vật lý Đàm Kiến Xuyên thở dài.

Trương Bình về sau không chịu nổi lời chế giễu liên miên ở trường học đã tự động bỏ học, chẳng ai nghe nhắc tới nữa.

“ Quá báo, đáng đời Lý Trảm lắm.|

“ Thành trò cười rồi ...”

Nhưng lời phía sau Lý Trảm không nghe được, cũng không quan trọng nữa.

Ngày đầu trở lại trường, Lý Trảm cảm giác mỗi người mình nhìn thấy trên đường đều cười nhạo mình, cả học sinh dừng lại "chào thầy Lý", giống đang kéo dài giọng chế giễu ông ta.

Những giáo viên gật đầu với ông ta, ông ta thấy khóe môi họ nhếch lên, không che giấu gì hết, chúng cười nhạo mình ... Đang đợi mình quay đi là ôm bụng cười chỉ trỏ sau lưng, coi ông ta như thằng ngốc.

Cuối cùng ông ta không đi nổi nữa, vì trước mặt ông ta là bức tường, bức tranh của Trình Nhiên.

Trên đó có vô số nhân vật, vô số ánh mắt, tất cả đều đang quay cuồng chế giễu ông ta.

Bẫy, đây là cái bẫy, thằng nhãi khốn kiếp đó gài bẫy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận