Trùng Nhiên

Chương 444: Chẳng thể bình thường.

Mặc dù Trình Nhiên bây giờ đi học luôn phải về nhà ngay, nếu không sẽ bị điện thoại tra tấn của mẹ, nhưng qua Tương Chu, biết Tần Thiên vẫn đều đặn tới Thiên hành đạo quán làm việc. Bây giờ phong ba đã lắng xuống, cuộc sống bị từng đợt sóng đẩy lên đã quay về với biển, xung kích và ảnh hưởng cần một thời gian nữa mới tiêu trừ.

Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, kỳ nghỉ đông cũng đến gần, học sinh ở trong trạng thái mâu thuẫn, vừa tập trung đối diện với thi cử, vừa háo hức bàn tán hẹn nhau kỳ nghỉ đi chơi ở đâu.

Tiết cuối cùng buổi sáng hôm đó, lớp Tần Thiên học thể dục, 20 phút cuối cùng là giờ hoạt động tự do, cô liền tới thư viện đọc sách. Tần Thiên rất thích xem tiểu thuyết, khỏi nói trong đó đại đa số là tiểu thuyết ngôn tình. Điểm này thư viện Thập Trung phải nói là rất tuyệt vời, có rất nhiều sách ngoài học tập, như hôm nay Tần Thiên đọc cuốn Xứ Tuyết của Kawabata Yasunari, hôm qua cô đang đọc dở, hôm nay cô tiếp tục.

Tần Thiên mặc chiếc áo len xanh cổ bẻ, dưới là chiếc quần nhung thoải mái, ngồi vắt chéo chân ở gần cửa sổ, đầu hơi nghiêng sang bên, mái tóc suôn mềm đổ xuống như thác, xinh đẹp mê đắm lòng người. Mấy nhóm nam sinh đi qua đi lại, thậm chí là vào vờ vịt chọn sách chỉ là không thể khiến cô rời ánh mắt khỏi cuốn sách, một cái cớ bắt chuyện cũng chẳng có, đành tiu nghỉu bỏ đi.

Không phải là Tần Thiên không biết gì, nhưng đa phần chú ý vẫn đặt trên sách.

Vừa vặn tiết thí nghiệm của Trình Nhiên cũng kết thúc sớm, y vào thư viện đọc sách. Trình Nhiên học lớp số 5, Tần Thiên học lớp số 6, thời khóa biểu của hai lớp vì thế bố trí lệch nhau một tiết, ví như Trình Nhiên học xong tiết thể dục thì đến lớp Tần Thiên học thể dục, tiết thí nghiệm của Tần Thiên lại là tiết đầu tiên.

Trình Nhiên thích xem các loại tạp chí khoa học viễn tưởng, tạp chí này thường có những bài viết dự đoán tương lai, y lấy góc độ kết luận để xem và phân tích tư duy của người đương thời với sự vật, cùng với chỗ thiếu sót và cực hạn. Đây là kiểu suy ngẫm rất có ý nghĩa, một cách giúp Trình Nhiên học cách tư duy tương lai, tránh sau này mất ưu thế trùng sinh rồi thì chẳng còn chỗ dựa nữa.

Tần Thiên đang chăm chú xem sách, nhưng Trình Nhiên vừa bước chân vào một cái là cô ngẩng đầu lên, giống như khi ở Thiên hành đạo quán, cô đang bận bịu thế nào, chỉ nghe tiếng chuông cửa leng keng, tiếng chuông nào là Trình Nhiên đẩy cửa, cô luôn nhận ra.

Chính bản thân cô cũng không biết mình có linh cảm đó từ khi nào.

Trình Nhiên chỉ gật đầu một cái, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, có vẻ rất lãnh đạm.

Nhưng Tần Thiên biết dưới vẻ ngoài lạnh lùng như chẳng quan tâm tới cái gì đó là trái tim ấm áp ra sao.

Nếu Trình Nhiên thực sự là chàng trai lạnh lùng như thế, ngày hôm đó ở cô một mình trong công viên, Trình Nhiên đã cứ thế bỏ đi, chứ không xuất hiện bên cạnh, nói những lời cay nghiệt khiến cô bật khóc.

Thật lạ Tần Thiên không nhớ khi đó Trình Nhiên mắng mình cái gì, chỉ có một điểm cô nhớ rất rõ.

Ừm, cậu ấy nói muốn bao nuôi mình.

Đương nhiên cô cũng biết Trình Nhiên nói thế là để khích mình, để mình phấn chấn trở lại ... Nhưng ai mà biết được, vị thiếu gia của Phục Long, nhiều tiền tới mức mở nguyên cái quán lớn để chơi có suy nghĩ ấy thật không?

Còn muốn mình sinh con cho cậu ấy, cái gì chứ, câu đó mà cậu cũng nói ra được, cậu muốn biết sinh con thì phải làm gì không?

Chỉ nghĩ thôi Tần Thiên thấy mặt nóng râm ran rồi, tư duy của vì thế bị kéo khỏi cuốn sách, ngón cái và ngón trỏ đang lật sách, nhưng mắt lại nhìn Trình Nhiên đi về phía mình.

Sau đó Trình Nhiên vẫy tay chào: “ Cũng ở đây à? “

“ Ừ. “ Tần Thiên mỉm cười, có tiến bộ rồi, bình thường cậu ấy chỉ gật đầu thôi:

Vẫy tay xong Trình Nhiên đi lướt qua bên cạnh Tần Thiên, tới giá sách phía sau cô, lựa chọn một hồi, rút ra mấy cuốn sách, sau đó ngồi xuống vị trí cách cô mấy cái bàn.

Tần Thiên có thể cảm giác được ở cái bàn phía trái cách mình chưa tới mười mét, Trình Nhiên ngồi đó. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy con đường nhất định phải đi qua khi vào thư viện.

Điều ấy cũng có nghĩa là chỉ cần người đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy cô ngồi xem sách bên cửa sổ, cô không ngại thu hút ánh mắt của người khác, thậm chí Tần Thiên thích điều đó.

Ánh mắt cô từ con đường kia thu về, Tần Thiên nghiêng đầu nhìn Trình Nhiên, đuôi mắt hơi cong lên, khóe môi xuất hiện nụ cười nhẹ.

Cậu ấy cố tình đi vào.

Trước đó trải qua biến cố lớn, giúp Tần Thiên học được một bản lĩnh, tâm tình nhanh chóng trầm tĩnh lại, cô quay về chìm vào thế giới của sách.

Hai người cách nhau mấy cái bàn, thời gian trôi đi từng chút một, ý thức học sinh Thập Trung rất tốt, dù mang ý đồ gì vào đây chăng nữa, trong thư viện tĩnh mịch cũng chỉ còn lại tiếng lật sách.

Cái chuông điện kiểu cũ treo bên ngoài thư viện reo vang, búa nhỏ liên tục đập vào chuông, chấn động màng nhĩ.

Sau đó nghe thấy ở phía khu phòng học, cả khu nhà truyền tới tiếng ầm ầm như đánh trận.

Tiết cuối cùng của buổi sáng rồi, có nghĩa là đã tới thời gian tan học, lỗ tai Tần Thiên nhúc nhích. Trong thư viện đã có người vội vàng dọn sách rời đi, đây vốn là chỗ xem sách giết thời gian, cũng có nam sinh vì cô mà tới, nhưng lúc này ăn cơm lấp đầy bụng hấp dẫn bọn họ hơn.

Cô tranh thủ lúc này nhìn về phía Trình Nhiên, kỳ thực chỉ đưa khóe nhìn là đủ, không để Trình Nhiên biết mình cố ý quan sát cậu ấy.

Trình Nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông reo ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một chút rồi nhìn Tần Thiên.

Khóe môi Tần Thiên lại hơi nhếch lên, không nhúc nhích.

Trình Nhiên ngẩng đầu một cái rồi cúi xuống, tiếp tục vùi đầu xem sách, lúc này y đang xem cuốn Nguyên lý phân tích số học, vừa xem vừa mở sổ tay ra ghi chép. Dù sao thì lúc này nhà ăn cũng đông lắm, đến rồi xếp hàng chứ ích gì, chẳng thà ngồi đây xem nốt đoạn này.

Vì thế cả thư viện chỉ còn lại Tần Thiên và Trình Nhiên.

Tần Thiên cảm giác hai người lúc này giống như kỵ sĩ Châu Âu thời trung cổ đang đối đầu với nhau, mỗi người cầm một cây thương dài, tập trung tới mức cao nhất, ai mất bình tĩnh trước sẽ rơi vào thế yếu, cô không thể thua được.

Thời gian trôi qua từng chút một, đã mười mấy phút rồi, sách chỉ xem được mấy dòng, bụng thì đói, nội tâm Tần Thiên lúc này rất phong phú, cậu ấy không biến thái chứ, thích trông coi người ta thế à?

Nhà ăn ở đầu kia, đám học sinh ồn áo kéo tới đó hết rồi, thư viện càng lúc càng yên tĩnh, Tần Thiên đợi thêm ba phút vẫn không thấy Trình Nhiên có động tĩnh gì. Tần Thiên muốn đứng dậy, cô muốn tới hỏi Trình Nhiên, rốt cuộc cậu muốn thế nào, nữ sinh phải lên tiếng trước mới thỏa mãn tự tôn của cậu à?

Nghĩ vậy Tần Thiên bặm môi đứng dậy, gấp sách đi về phía Trình Nhiên.

Trình Nhiên hơi ngước mắt lên, thấy Tần Thiên đứng đó, ánh mắt như muốn dò hỏi "chuyện gì thế".

“ Cậu mê sách thật đấy. “ Tần Thiên nở nụ cười cô cho là hút hồn nhất:

“ Không đến mức đâu, chỉ đang xem dở thôi, có chút linh cảm ...” Trình Nhiên tiếp tục nhìn Tần Thiên, đợi cô nói tiếp.

Hết rồi.

Vậy thôi hả?

Tần Thiên vào thế cưỡi hổ khó xuống rồi, cô không thể đứng đây, càng không thể quay về tiếp tục ngồi đọc, đành phải cất sách vào giá: “ Vậy thì mình đi ăn trước nhé.”

“ Ừ. “ Trình Nhiên gật đầu: “ Bạn đi đi.”

Tần Thiên cố tình cất sách thật chậm, về chỗ dọn đồ đạc rồi rời thư viện, tới tận khi cô ra ngoài cửa rồi vẫn không nghe thấy Trình Nhiên nói "vậy bọn mình cùng đi", chẳng lẽ cậu ấy tới đây đọc sách thật.

Đợi Tần Thiên rời khỏi thư viện rồi Trình Nhiên mới nhận ra điều gì đó, cảm giác hơi quai quái, có điều suy nghĩ một chút lại thấy bình thường lại. Dù sao cô ấy đang làm công ở Thiên hành đạo quán, còn mình lại là ông chủ ở nơi đú, dù lời thế tục thì có hơi chút "ăn nhờ ở đậu", cô gái kiêu ngạo như Tần Thiên cũng cần có thời gian thích ứng.

Lỗi là ở mình, làm gì có học sinh cao trung nào lại bày ra lắm trò như thế, Tần Thiên không biết ứng xử thế nào cho đúng với thân phận là tất nhiên thôi.

Trình Nhiên đấm đầu, chỉ muốn bình thường một chút, rốt cuộc chẳng được, sách xem xong rồi, bụng đói rồi, thôi ăn đã ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận