Trùng Nhiên

Chương 493: Thời gian chảy như nước.

Tối hôm đó Trình Nhiên cũng chẳng ngủ được, nằm trên giường, trong đầu chất chứa đủ loại tâm sự.

Tới nay cảnh tượng ở Bảo Quốc Tự núi Nga Mi vẫn còn lởn vởn trong đầu Trình Nhiên. Từ khu vực nội bộ nhà khách đủ khiến đa phần nhân vật quan chức bình thường Thành Đô phải dừng bước, tới biển số những chiếc xe đi vào trong đó, đủ khiến người ta nhìn thấy phải kinh nể đó, đều nói lên địa vị tuyệt đại đa số mọi người không thể với tới.

Thông qua tin tức mà Tạ Hậu Minh tiết lộ, cùng ấn tượng của bản thân hôm nay về Lục Vĩ, Lục gia và Khương gia rốt cuộc là một gia đình thế nào đã hiện ra trước mắt Trình Nhiên.

Khách khứa ngày hôm nay đều rất hiền hòa, trò chuyện thân thiết không khác gì láng giềng bên cạnh tụ hội ăn một bữa cơm gia đình, nhưng thực tế bất kể là Lạc Khang cười nói nghỉ hưu xong đi tới Úc hưởng phúc, hay là Ngụy Trung Hồng thích lớn tiếng đôi phần thô lỗ, hoặc Cao Tu Hiền thong thả nhã nhặn, Lục Vĩ mới 24 tuổi lên cấp phó huyện mà nhiều người cả đời chẳng với tới. Nếu đặt ở bên ngoài kia, đều là người có thể điều động nhiều nguồn lực, ảnh hưởng tới được cuộc đời rất nhiều người.

Bọn họ sở dĩ trông có vẻ bình thường như thế trong bữa cơm, đó là vì ở trước mặt cha mẹ Khương Hồng Thược.

Nếu Trình Nhiên không trùng sinh, dù với sự nghiệp đáng kiêu hãnh hai mươi năm sau của y cũng chưa là gì đối với họ.

Hôm nay Trình Nhiên thấy mình biểu hiện không tệ, nhưng thế thì sao, có một chuyện mẹ Khương Hồng Thược đã thành công, đó là khiến cảm nhận sâu sắc chênh lệch giữa hai bên. Thậm chí tương lai dù biết Thiên hành đạo quán thuộc về mình, với vị trí của mẹ Khương Hồng Thược, dù vì không biết y là người sáng lập cho nên biểu dương thiếu niên sáng nghiệp kia.

Nhưng không thực sự coi chuyện đó ra gì.

Trước kia Trình Nhiên không hiểu, vì sao Khương Hồng Thược khi ở Sơn Hải luôn cố gắng tránh thu hút chú ý, có phần tính lặng, sau khi tới Thành Đô lại đột nhiên trở nên tích cực như vậy thậm chí có thể nói là liều mạng.

Nhưng sau chuyện ở Bảo Quốc Tự thì y hiểu rồi, cô ấy hẳn đã nhận điều gì, nên mới dốc sức cố gắng, cô muốn trở nên thật ưu tú, để có thể tự quyết định vận mệnh trong tương lai. Dù nỗ lực chưa chắc có kết quả, nhưng nếu không nỗ lực thì không có bất kỳ hi vọng gì.

Rốt cuộc nha đầu ngốc đó gánh bao nhiêu áp lực, bao nhiêu nỗi niềm không thể tỏ cùng ai?

Những chuyện hôm nay Khương Hồng Thược làm, Trình Nhiên đều nhìn thấy hết, từ việc gọi y lên phòng, tới ngồi ngăn y và người khác, hay muốn y tích cực biểu hiện, tất cả đều là muốn giữ gìn cho mình.

Ấm áp, cũng khiến người ta đau lòng.

Trình Nhiên nghĩ tới đo hít sâu một hơi ngồi dậy, bật đèn ngồi vào bàn học, mình cũng phải nỗ lực thôi, trước hết phải hoàn thành đống bài tập này đã.

Nếu không chẳng cần người khác nói, bản thân cũng thấy mình không xứng rồi.

...... .....

Chớp mắt kỳ nghỉ dài đã qua, Thập Trung nghênh đón ngày tựu trường, trong thời gian từ bữa cơm ở nhà Khương Hồng Thược tới khai giảng đó, cuộc sống của Trình Nhiên bận rộn mà sung túc. Khương Hồng Thược có lẽ vì quá nửa Tết ở thủ đô nên muốn bù đắp lại quãng thời gian đó, rốt cuộc nhận lời mời đi chơi riêng của Trình Nhiên.

Không có váy không làm nên mùa xuân, lần đầu tiên hẹn hò, Khương Hồng Thược thỏa mãn đầu óc đen tối của Trình Nhiên, mặc chiếc váy ngắn màu xám, giày bốt ống cao cá tính, trên người là áo thun và áo khoác lông nữ tính điệu đà để chống lại cái lạnh mùa xuân của Thành Đô, cô vẫn thói quen sắn tay áo lên để thuận viện hoạt động, lộ ra đoạn cổ tay trắng nõn.

Trái ngược hẳn với Trình Nhiên quần jean, áo len rồi còn khoác cả mặc áo phao ngự hàn thật dày. Chưa hết, thêm luôn khăn quàng cổ.

Cho dù là đi trong trung tâm tâm thành phố giữ mùa xuân Thành Đô mỹ nữ như mây, Khương Hồng Thược vẫn khiến tần số quay đầu rất cao.

Bọn họ tới quán kem nhỏ bên quảng trường, mỗi người một cái kém ốc quế, Khương Hồng Thược trả tiền, vì cô chơi oẳn tù tì bị thua. Hai người vừa đi vừa liếm kem, Khương Hồng Thược môi dính kem trắng, làm Trình Nhiên kích động liếm sạch hộ cô.

Bọn họ cùng nhau đi xem phim, Giải cứu binh nhì Ryan, tác phẩm sau này thành linh cảm cho vô số tác phẩm phim ảnh và văn học.

Giống như nhiều cặp đôi khác, lần hẹn hò đầu tiên, cả hai quyến luyến không rời, cứ tay trong tay lang thang khắp phố phường, khiến khi mẹ Khương Hồng Thược gọi điện tới thúc giục thì đã là mười giờ rồi, Trình Nhiên vội vàng gọi taxi đưa Khương Hồng Thược về.

Ở mức độ nhất định Trình Nhiên phát hiện ra, sau lần tới nhà làm khách đó, mẹ Khương Hồng Thược khoan dung rất nhiều cho quan hệ của bọn họ, lần đó đi chơi về muộn cũng không cản trở lần sau bọn họ gặp nhau đã nói lên vấn đề.

Lần đầu thuận lợi, tất nhiên có lần hai, rồi lần ba ...

Đương nhiên hai người hẹn hò không phải chỉ toàn đi chơi, đôi khi Khương Hồng Thược bảo Trình Nhiên cùng cô đi dạo phố mua dụng cụ học tập, cùng sách tham khảo nhìn thấy cái bút đẹp cũng tiện thể mua cho Trình Nhiên một cái. Có hôm Trình Nhiên hẹn cô ra quán cà phê nhỏ tường đầy dây leo ở phố cổ làm bài, lý do là "thay đổi hoàn cảnh".

Kỳ thực biệt thự của Khương gia ở gần Đỗ Phủ thảo đường, nơi đó cảnh sắc vô song, Khương Hồng Thược vẫn vui vẻ đúng hẹn mà tới.

Mời đầu muốn gặp nhau phải gọi điện nói rõ kế hoạch và an bài, nhưng sau này không cần phiền phức thế rồi, chỉ cần ở CQ chat một câu "gặp nhau chỗ cũ", hoặc là đơn giản một chữ "Mạn", là hiểu ý dọn dẹp đồ đi gặp nhau. Vì quán cà phê gia đình tương bao đầy dây trường xuân mà hai người thường cùng nhau xem sách làm bài đó tên là "Mạn thời quang".

Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng trôi đi cũng như dòng nước chảy không về nữa.

Khương Hồng Thược nói có trường đại học ở Mỹ gửi cho cô bưu kiện giới thiệu trường học, mặc dù không phải offer chính thức, nhưng đại khái nếu như đi theo đúng quy trình, bọn họ sẽ ưu tiên tuyển cô nhập trường.

Cô cũng lấy làm lạ, đúng là ở Thập Trung có rất nhiều học sinh tích cực xin ra trường nước ngoài du học, nhưng cô không xin, vì sao người ta lại gửi bưu kiện giới thiệu cho cô.

Trình Nhiên đoán chừng do Khương Hồng Thược ở Thập Trung biểu hiện ưu tú, năm ngoái tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học ở Hong Kong là cuộc thi mang tính chất quốc tế. Bộ phận tuyển sinh ở một số trường bên Mỹ rất tích cực, bọn họ không bỏ qua học sinh chất lượng như thế.

Trong phim Mỹ cũng thường có cảnh học sinh nào đó bất ngờ được giấy mời tới phỏng vấn ở trường đại học, nhưng đó là ở Mỹ, giờ xảy ra với cô gái ngay bên cạnh.

Khương Hồng Thược thu hút được sự sự chú ý của họ, chứng tỏ nỗ lực của cô đã mang lại kết quả xứng đáng.

Cuối cùng cô nói không định ra nước ngoài du học, vì thế lá thư giới thiệu kia đặt sang một bên.

Thời gian đó bọn họ cùng nhau dạo phố, cùng làm bài, cùng xem sách, bọn họ nói chuyện văn học, điện ảnh, rồi cả thời sự quốc tế, hay bất kỳ đề tài nào chợt hiện ra trong đầu chỉ có tương lai là không nhắc tới.

Có lẽ cả hai đều ngầm hiểu với nhau, tương lai là phải dựa vào từng bước chân chắc chắn của mình gây dựng lên, chứ không phải là lâu đài không trung, là hoa trong gương trăng đáy nước hư vô xa xăm, hoặc là những lời hẹn ước sáo rỗng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận