Trùng Nhiên

Chương 819: Rút kiếm đâm thẳng. (1)

Ngày hôm đó Thục Sơn Luận Kiếm diễn ra, dù có trên núi Nga Mi mát mẻ, cũng định sẵn đó sẽ là một ngày sục sôi.

Đối với nhân mã các nơi tham dự đại hội hôm nay mà nói, bọn họ tới không phải vì ông chủ Mã vừa mới lên trang bìa tạp chí Forbes Mỹ, nếu không có sức ảnh hưởng của Kim đại hiệp, nếu không có cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton, nếu không có Dương Chí Viễn người sáng lập Yahoo, phú hào người Hoa trẻ nhất thế giới, đại hội này không có sự chú ý như vậy.

Đến cả Nhật báo Nhân Dân còn cho đăng tin cùng cử phóng viên tới trực chiến, đủ thấy mức độ oanh động của nó.

Liễu Cao thực sự phải tới nơi mới cảm thụ được bầu không khí không tầm thường ở đó, trước kia hắn bỏ ít tiền đầu tư vào mấy công ty khởi nghiệp internet, trong đó có cả công ty dùng phần mềm tin nhắn tức thời giống CQ, thậm chí còn làm sớm hơn, cũng thu được số người dùng nhất định, chỉ vì không tìm ra phương thức doanh lợi, không cách nào làm đẹp sổ sách để đem bán, bị lỗ lớn.

Sau đó gặp bong bóng internet vỡ, hắn càng cho rằng quyết sách của mình là đúng, rút hết khỏi sản nghiệp này, nên giờ không theo kịp trào lưu internet. Có điều hắn chưa bao giờ cho rằng có việc gì là quá muộn, nên quyết tiến vào sản nghiệp này.

Thế nhưng hắn nhìn thấy thằng nhãi đó, người hắn cho rằng đang vùng vẫy trong bùn xuất hiện, rồi người đứng đầu các lĩnh vực sản nghiệp công nghệ thông tin công bố một tin làm chấn động toàn bộ.

Bọn họ dùng đầu tư tiền mặt, trao đổi cổ phần, đầu tư vào Khoa kỹ Hán Vũ, tham gia liên minh internet Trung Quốc, trước đó chưa từng có ai nghe thấy tên công ty này, nhưng sau hôm nay chắc chắn không ai không biết.

“ Tôi không nghe nhầm chứ ... “ Hội trường xôn xao, tới tận lúc này vẫn có người hỏi:

“ Anh không nghe nhầm đâu, Khoa kỹ Hán Vũ nghiên cứu phát triển chip điện tử, làm thứ này phí tiền tốn sức, mà có ai kinh doanh để làm từ thiện đâu, nên người thúc đẩy liên minh này phải là người chiếm đủ cổ phần trong trong tất cả các công ty mới làm được, mới khiến bọn họ nhìn chung một hướng.”

“ Sao có thể, cậu ta trẻ quá mà.”

Trừ phóng viên đài truyền hình ghi hình hiện trường, đại hội ngày hôm nay thông qua ba trang web lớn tường thuật trực tiếp. À, không phải tường thuật trực tiếp bằng hình ảnh, mà là văn bản.

Tường thuật trực tiếp qua văn bản bắt đầu từ năm 1998, trang web Thông Lãng mở một mảng riêng tường thuật trực tiếp World Cup, không ngừng dùng lời văn cập nhật tình huống. Đó là hình thức tường thuật trực tiếp tin tức hữu hiệu nhất hiện nay.

Lời văn tất nhiên phải có tính văn học, quan trọng hơn là có tính giải trí, phải hài hước hoặc cay độc, mới giữ được cư dân mạng ở lại xem.

Ở cái bàn nằm ở rìa ngoài hội trường, biên tập đang ra lệnh thao tác nhập văn tự vào trong màn hình tường thuật trực tiếp cũng buột miệng: “ Cái chuyện quái gì thế này?”

Đây là một biến có bất ngờ, không hề có trong quy trình, khu bình luận đã hỗn loạn, hơn một phút còn chưa có cập nhật, cư dẫn mạng chửi luôn người phụ trách.

"Xảy ra chuyện gì thế? Sao mãi chưa cập nhật."

"Tôi từ trang Thông Lãng qua đây, người sáng lập Khoa kỹ Hán Vũ xuất hiện, tên là Trình Nhiên, cái tên này quen quen, hình như nghe qua ở đâu.

"Mau cập nhật tin, phóng viên chết rồi à?"

"Có tin bọn này qua Thông Lãng xem tường thuật trực tiếp không?"

"Giải tán đi anh em ơi, sang nhà bên, lần sau có quỳ xuống cầu xin ông đây cũng đếch về nữa."

Biên tập vẫn đang nhập chữ, nhưng lại xóa đi, không cách nào miêu tả hết tình huống, nhìn dòng chat chửi bới mà muốn khóc, hắn cũng muốn đưa tin lắm chứ, nhưng mà chuyện này liên quan tới sự kiện Quốc Tâm, tới nay vẫn còn đang bị phong sát, hắn làm sao dám đưa tin này ra.

Một biên tập có tuổi còn giữ bình tĩnh vỗ vai biên tập trẻ: “ Để tôi, nhập vào thế này ... “

"Là người làm truyền thông nhiều năm, khó mà không liên hệ cậu ta tới một cái tên.

Người đó diện giờ khí thế hừng hực như mặt trời giữa trưa, Dương Chí Viễn của Yahoo xưa nay chỉ có tin đồn quan hệ tốt với người trong lĩnh vực công nghệ ở Trung Quốc, nhưng chưa bao giờ triển khai đầu tư vào Trung Quốc.

Rốt cuộc là người đó sao lại có thể làm được, sao có tầm nhìn xa như thế, và bắt đầu từ bao giờ?

Tôi cũng chấn động như mọi người vậy.

Cậu ta chính là Trình Nhiên của Đại học Trung Nam.”

Chương Ngư ngồi trong đám đông đó, nghe tiếng ồn áo kinh khủng xung quanh, hắn vẫn ngồi yên đó, gương mặt bình tĩnh một cách hơi khác thường.

Sáng nay vào phòng Trình Nhiên chứng kiến cảnh tượng kia, Chương Ngư đã mơ hồ dự đoán được thế nào đại hội cũng có chuyện oanh động.

Cho nên khi giới thiệu mấy công ty lớn liên minh với nhau, hắn đã ý thức được rồi, thân phận nhà đầu tư phía sau đã liên kết những lực lượng đó làm một cũng được xác nhận.

Đoán được, nhưng hắn vẫn không tin nổi.

Đó là thằng nhóc mà ngày hôm qua hắn còn trăm phương ngàn kế muốn giấu đi, tránh bị bại lộ ở trường hợp công chúng, để người ta nhận ra bị chửi bới, vậy mà giờ lại nghênh đón vô số ánh đèn máy ánh làm người toa lóa mắt bước lên sân khấu.

Người xung quanh đã rút điện thoại ra, tin tức này chắc chắn bay đi khắp nơi trong tích tắc.

Một phú thương ngồi bên cạnh hắn một tay che điện thoại, nói như hét vào ống nghe:

“ .... Xác nhận rồi, đúng là Trình Nhiên của Đại học Trung Nam, cha là Trình Phi Dương ... Chuyện này có khả năng là Trình Phi Dương lập kế hoạch, giải vây cho con trai.”

“ Suỵt, nói nhỏ thôi, không nghe thấy gì sao, Lý Minh Thạch vừa mới nói, hắn đã rời Phục Long rồi, hai bên chia tách rõ ràng, sau đó cùng Trình Nhiên sáng lập lên CQ. Cho nên là thật đấy, Mọi người luôn suy đoán công ty hải ngoại Thanh Sơn chiếm phần lớn cổ phần CQ có lai lịch thế nào, xem ra chính là chàng trai này.”

“ Cq bây giờ có bao nhiêu người dùng rồi vậy?”

“ Hình như là 120 triệu, bằng tới một phần mười nhân khẩu Trung Quốc rồi, tất nhiên có người nhiều tài khoản, nhưng con số này đang không ngừng tăng lên.”

“ Mẹ nó, ai dám nói Tần Tây Trăn bị lừa chứ, người ta mới thực sự là thông minh đó, có bạn trai như thế này, cả đời còn cần hát hò gì nữa, sợ gì đắc tội với ai?”

“ À phải, nhắc tới Tần Tây Trăn mới nhớ, Triệu Lão Tứ đâu rồi, hôm qua còn muốn xin một cái chân của người ta.”

“ Vừa đi vệ sinh rồi, a, tôi nhận được tin nhắn của Triệu Lão Tứ này, nói là nhà ông ta có chuyện, đi trước rồi ... Chậc, ông ta mang nhiều tiền tới đây lắm, giờ thì xong rồi, tiền tài là phụ, giữ cái mạng quan trọng hơn.”

Trên sân khấu, vị giáo sư Bắc Đại thay thế Kim đại hiệp làm người chủ trì, triển khai câu chuyện liên quan sự thành lập của Khoa kỹ Hán Vũ, ngồi bên cạnh ông là Trình Nhiên, mặc quần âu, giày da, áo khoác hai màu đen trắng, mỉm cười nhẹ nhàng, xung quanh bao nhiêu nhân vật tên tuổi mà vẫn thể hiện sự trấn định nhàn nhã không phù hợp với tuổi tác, thấp thoáng màn chút sức hút của nam nhân thành thục.

“ ... Khi đó tôi mới chỉ có một ý tưởng, sau đó tôi tán gẫu với Trình Nhiên, được cậu ấy vẽ ra viễn cảnh lớn, hoàn thiện ý tưởng của tôi, từ đó công ty Tứ Thông ra đời ... “ Trên sân khấu, Tạ Càn kể lại những ngày Thông Lãng mới thành lập:

“ .... Tôi và Trình Nhiên cùng làm phần mềm nhắn tin tức thì, lúc đó chưa có tên, chuyện không đơn giản, cậu ấy còn phải đi học, cho nên chỉ có thể trao đổi với nhau qua email thôi. Mọi người không biết cậu ấy khó tính thế nào đâu, riêng tiếng ho nhắc nhở có tin nhắn mới, người thu âm phải ho hơn trăm lần, khản cả giọng mới được cậu ấy chấp nhận. “ Lý Minh Thạch cười ha hả, tranh thủ nói xấu Trình Nhiên: “ Giờ mọi người đoán ra rồi phải không, CQ chính là viết tắt tên cậu ấy ... Kỳ thực khi ấy tôi hoàn toàn không nghĩ tới thứ này có thể làm lớn, chỉ coi như một phần mềm bình thường thôi, tôi nghĩ, đợi nó phổ biến rồi, bán lấy mấy trăm vạn là được.”

“ Đúng là mới đầu chúng tôi có sử dụng máy chủ của Phục Long, địa điểm cũng là mượn tạm một văn phòng của Phục Long, tài nguyên sẵn có, sao lại không dùng, song tổng giám đốc Trình chưa bao giờ hỏi tới. Đi tới ngày hôm nay, chủ yếu vẫn là chúng tôi tự lực cánh sinh. Tôi vẫn nhớ chúng tôi thay máy chủ là bằng vào tiền Trình Nhiên mở quán bar kiếm được ... Trình Nhiên là người rất có ý tưởng, nhiều người như thế, song khác biệt ở chỗ, chúng tôi bắt tay vào làm từng ý tưởng một.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận