Trùng Nhiên

Chương 501: Có chút không vui.

Tốn nửa ngày nhử mồi, kết quả rất mỹ mãn, Trình Nhiên vui như mở cờ trong bụng, bên ngoài lại tỏ vẻ khó xử: “ Được thì cũng được, nhưng chúng tôi bắt đầu chưa lâu, điều kiện còn gian khổ …”

Lâm Hiểu Tùng "ài" một tiếng, sốt sắng nói ngay: “ Chỉ cần theo đuổi sự nghiệp mình yêu thích, nói gì tới gian khổ. Hơn nữa tôi tin tưởng, cùng với sự thành công tương lai, hiện càng gian khổ, sau này thu hoạch càng lớn, kể cả tinh thần vật chất.”

Lý Minh Thạch ở một bên chứng kiến từ đầu tới cuối mà hắn không sao hiểu chuyện thế nào lại biến thành thế này, nhìn bạn mình mấy lần tự hạ giá, hắn thấy xấu hổ thay. Đây chính là người hắn tích cực giới thiệu cho Trình Nhiên đấy, tên này vốn kiêu ngạo lắm mà, giờ lại đối xử bản thân như hàng ế cần bán gấp.

Cơ mà Lâm Hiểu Tùng nói có trình độ lắm, Trình Nhiên không khỏi tán thưởng, những lời của hắn bằng với biểu lộ vì sự nghiệp mà tan xương nát thịt cũng không ngại, lại kín đáo thể hiện tin tưởng lãnh đạo sau khi thành công sẽ không bạc đãi hắn.

Không ai không quan tâm tới lợi ích, nếu một người luôn mồm nói không để ý tới lợi ích thì chỉ có khả năng là giả dối hoặc người đó theo đuổi lợi ích lớn hơn thôi ... Lâm Hiểu Tùng biểu đạt như vậy là đương nhiên.

Có qua thì phải có lại, Trình cũng đưa ra một lời hứa: “ Vậy thì tốt, hiện giờ tuy đãi ngộ của công ty thấp một chút, nhưng vẫn câu nói đó, chúng tôi sẽ không bạc đãi bất kỳ thành viên nào dốc tâm huyết phấn đấu vì nó. Anh gia nhập vào CQ sẽ phụ trách thúc đẩy thị trường, chúng ta có thể ký một hợp đồng, căn cứ vào thành quả tới được giai đoạn nào, anh sẽ có được cổ phiếu tương ứng, nguyên tắc sẽ không quá 5%.”

Với tầm nhìn của Trình Nhiên có thể dự đoán được CQ phát triển lớn mạnh tới mức nào nếu thao tác thỏa đáng, lời hứa 5% cổ phần này thực sự rất có trọng lượng, nhưng y tuyệt đối không mang tâm thái ôm tất cả cổ phiếu vào mình. Một công ty trở nên vĩ đại, là nhờ cả đội ngũ chứ không phải do một cá nhân, nhờ duy trì ổn định lâu dài. Nếu CQ không giữ được người, liên tục thay tướng như đèn kéo quân, sẽ khiến nội bộ bất ổn cùng tăng thêm chi phí cọ xát đội ngũ, đặc biệt khi công ty lớn tới mức độ nhất định, chi phí này là cực lớn.

Thứ tới Trình Nhiên hứa phân giai đoạn cho Lâm Hiểu Tùng cổ phần cũng là muốn xem năng lực của hắn, nếu hắn có năng lực và đạt được thành quả tương xứng thì chẳng có lý nào lại không cho thứ hắn xứng đáng được nhận. Nhín khắp nhiều công ty đáng nể phục, bọn họ sở dĩ có thể phát triển thành như thế, không thể phủ nhận là do đi đúng hướng, nhưng cũng là do dùng đúng người.

Lâm Hiểu Tùng trầm tư một hồi gật đầu: “ Tôi sẽ chứng minh mình xứng đáng.”

Cuối cùng hai người bắt tay nhau.

Hai ngày tiếp theo đó bàn bạc chi tiết hợp đồng, sau khi đạt được thỏa thuận cơ bản, Lâm Hiểu Tùng đi làm ngay, phía bên Thâm Quyến hắn đã xin nghỉ giữ chức không ăn lương, Lý Minh Thạch cũng giúp hắn thuê luôn phòng bên trong khu tập thể Phục Long, để tiện đi làm.

Tiểu tổ CQ thấy Lâm Hiểu Tùng đi làm nhanh như thế cũng bất ngờ lắm, có người liền hỏi: “ Giám đốc Lâm từ Thâm Quyến tới đây, không dẫn theo vợ con à?”

Lâm Hiểu Tùng cười: “ Chưa thành hôn, cũng không con cái, chẳng vướng bận gì.”

Thế là cả đám mỗi người một câu.

“ Giám đốc Lâm tới tuổi này rồi, cũng nên tìm một cô đi thôi.”

“ Tôi có nghe chuyện giám đốc Lâm rồi, anh có năng lực như thế, chắc chắn không thiếu gì nữ nhân. Ài, dù theo đuổi sự nghiệp cũng đừng quên chuyện gia đình chứ!”

“ Trong nhà anh không giục sao, nhớ hồi tôi vừa tốt nghiệp một cái, trong nhà đã đưa đi xem mắt, phải nói là có cô đẹp lắm ...”

“ Giám đốc Lâm đúng là coi trọng sự nghiệp thật, đội ngũ cần một cái là từ Thâm Quyến vượt mấy nghìn dặm tới ngay, tinh thần này mới đúng là của người làm sự nghiệp, tôi phải học anh.”

Lâm Hiểu Tùng mặt như đưa đám: “ Từ nay về sau chỉ cần mọi người không nhắc chuyện kết hôn nữa, tan ca tôi mời mọi người ăn lẩu.”

Cả đám ngẩn ra, sau đó cho rằng hắn đùa, cười rộ lên, bầu không khí sôi động hẳn, Lý Minh Thạch chủ đạo đội ngũ quá khô khan, giờ có thêm nguồn sinh khí mới, đội ngũ tăng thêm phần nào sức sống.

Lâm Hiểu Tùng nhanh chóng vào trạng thái công tác như thế làm Trình Nhiên rất hài lòng, thông báo cho Triệu Thanh cấp Lý Minh Thạch 20 vạn, tiền này gồm cả thưởng cùng với mua máy chủ, khiến sĩ khí lần nữa nâng cao.

Thế nhưng nhìn bảng biểu tăng trưởng, Trình Nhiên vừa mừng lại vừa lo, mừng là nếu Lâm Hiểu Tùng thực sự đạt được kỳ vọng của y, thời gian tới CQ sẽ phát triển cực kỳ tốc độ, như thế CQ sẽ thực sự thành quỷ đói đầu thai, nuốt hết tài chính trong tay y.

Trình Nhiên bắt đầu cảm thấy áp lực tài chính rồi, tiền kiếm được từ board game thì phải nuôi nền tảng Liên Chúng cũng đang chưa có mô thức sinh lợi hiệu quả. Nếu CQ cũng phát triển vùn vụt, năng lực tạo máu của Thiên hành đạo quán không thể nào đủ, đó vốn là nơi y không đặt nặng lợi nhuận.

Thậm chí Trình Nhiên tính tới cả nếu tiền không đủ phải tới chỗ phú bà Tần Tây Trăn vơ vét một ít. Tuy y không tìm hiểu chi tiết, nhưng với sức ảnh hưởng của cô đang ngày một lớn, năng lực tiêu thủ sản phẩm của cô chắc không tệ đâu, dù sao con hamster đó tham tiền lắm mà.

Chỉ là nghĩ tới việc lấy tiền trong tay Tần Tây Trăn là Trình Nhiên đau đầu, đó không phải là chuyện đơn giản.

Huống hồ quan hệ hai người có phần quỷ dị, thực tình mà nói chính vì thế đôi lúc Trình Nhiên cố ý né tránh cô, muốn giữ quan hệ hai bên không đi quá xa.

Còn may, nhà địa chủ còn có lương thực, chưa phải ngửa tay xin người ta.

Sáng sớm hôm đó Trình Nhiên từ trên xe buýt xuống đi qua ngã tư, nhìn thấy Khương Hồng Thược ở bên kia đường đối diện với cổng trường, đang định gọi thì nhìn thấy cô cùng một nam tử mặc áo badesi rất có phong thái tài tử điện ảnh nói chuyện với nhau.

Không biết nam tử đó nói gì, Khương Hồng Thược cười rất tươi, không phải là cười nhẹ nhàng đúng mực thường ngày, mà là cười thực sự, giống như nắng hồng xuất hiện trên tuyết sơn vậy.

Ngay cả Trình Nhiên rất quen thuộc với cô rồi cũng có chút thất thần.

Hiếm khi cô cười như vậy, ngay cả với y.

Cảnh tượng đó làm Trình Nhiên không thoải mái.

Cùng đám đông nhốn nháo qua đường, Trình Nhiên vẫy tay gọi Khương Hồng Thược, cô giật mình quay sang, vén tóc mai, có chút bối rối khó nhận ra.

Khương Hồng Thược do dự một chút, nói với nam tử dáng cao đó, rồi đi về phía Trình Nhiên, đứng cùng y.

Ánh mắt nam tử đó lúc này mới nhìn tới Trình Nhiên khoảng chừng cao tới vai hắn, không biết có phải ánh mắt hắn trời sinh như thế không, cảm giác có chút lãnh đạm, cuối cùng hơi gật đầu với Khương Hồng Thược rồi đi vào trường.

Trình Nhiên cau mày hỏi: “ Hắn là ai thế?”

Khương Hồng Thược đáp: “ Giáo viên mới.”

“ Trước kia quen à?”

“ Ừ.”

Trình Nhiên có nghe nói tới thầy giáo mới này rồi, cũng mới chuyển tới Thập Trung vào học kỳ trước giống y, nổi tiếng trong đám nữ sinh lắm, nhưng vì không dạy lớp y, hôm nay mới nhìn thấy, không nghĩ lại thân thiết với Khương Hồng Thược như thế: “ Sau này tránh xa hắn một chút.”

Khương Hồng Thược hơi đỏ mặt, khẽ gắt: “ Này, cậu nói cái gì thế hả?”

“ Gần đây bạn bận quá đấy. “ Trình Nhiên chuyển chủ đề, cứ có cảm giác có gì đó không ổn, Khương Hồng Thược luôn bận bịu, trước kia y cũng thấy rồi, lần này có gì đó khang khác:

“ Học kỳ cuối năm thứ hai rồi, mình phải tranh thủ hoàn thành vài việc dở dang ... “ Khương Hồng Thược đang nói dở thì vẫy tay: “ Vũ Hân, ở đây!”

Trình Nhiên hơi ngẩn ra, có phải vừa rồi cô ấy lảng tránh mình không?

Chuyện dừng lại ở đó, vẻn vẹn chỉ khiến Trình Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ không vui một chút thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận