Trùng Nhiên

Chương 698: Đừng mơ tưởng quá. (2)

Khi kể về học viện Quang Hoa, Chu Húc để ý tới Dương Hạ ngồi ở cuối chiếc bàn dài đối diện, tuy cô nói chuyện với người khác, nhưng nói cho cùng sự chú ý luôn ở phía này, vì khi hắn nói tới điều gì đó quan trọng một chút là y như rằng cô sẽ dừng nói chuyện lắng nghe, đôi mắt tựa như nai con ngây thơ, lại như chú mèo hiếu kỳ ấy khiến hắn xao xuyên xốn xang.

Chu Húc cười nhẹ, trước kia là hắn muốn theo đuổi Dương Hạ, nhưng từ ánh mắt từ thần thái của Dương Hạ khi đó, hắn biết chẳng thể xen vào giữa cô và Trình Nhiên.

Còn giờ đây khác rồi, hẳn đang ở cao điểm mà người khác phải ngước nhìn, chuyện cũ đã là quá khứ, chẳng qua là tôi luyện mà thôi.

Chu Húc cho rằng đây mới là mở đầu cho truyền kỳ về hai người bọn họ.

Người tới tham gia tụ hội ngày một đông, mọi người cười nói rôm rả, chia sẽ cho nhau những câu chuyện về bạn học khắp nơi.

Rồi đột nhiên …

“ Hôm qua chat trong nhóm của chúng ta, có vài người của đại học Trung Nam, nhắc tới tin tức về Trình Nhiên đấy ...”

Dương Hạ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nam sinh vừa nói.

Thậm chí có cả một vị sư tỷ cũng biết tên Trình Nhiên, hỏi: “ Trình Nhiên, có phải là cậu trạng nguyên khóa này của trường ta không?”

“ Đúng rồi đó sư tỷ. “ Nam sinh kia trả lời xong không ngờ bạo gan hỏi: “ Sư tỷ có bạn trai chưa?”

“ Tạm thời chưa, vừa mới chia tay xong, muốn nghỉ một thời gian. “ Sư tỷ đó phì cười, tay chống cằm hứng thú hỏi: “ Cậu ta là người thế nào vậy, có phải vì gia cảnh không tốt nên nhận học bổng của đại học Trung Nam không?”

Vị sư tỷ này khá xinh xắn, hơn nữa ăn mặc hết sức táo bạo, tính cách cởi mở, lập tức có sinh viên mới nhiệt trình trả lời: “ Không biết là tin tức vớ vẩn ở đâu ra, nghe nói là vì cậu ấy không nhận phỏng vấn, cho nên báo chí dựa theo suy đoán viết bài, với lại ai cũng thích tấm gương vượt khó mà, nên thành ra như thế. Chứ nhà cậu ấy à, làm thiết bị viễn thông, công ty to lắm .... Chẳng biết giàu cỡ nào chứ vài nghìn vạn chắc chắn là có, sao có thể vì chút học bổng mà vào đại học Trung Nam. Tại sao cậu ấy lựa chọn như thế, tới giờ đây vẫn là câu hỏi không lời đáp.”

Cũng có người thúc giục: “ Sao rồi, sao rồi, Trình Nhiên làm sao?”

Nam sinh đầu tiên cười ha hả: “ Còn làm sao, vừa vào trường đã thành danh nhân chứ sao, nghe bảo là hôm báo danh, người ta xúm đông xúm đỏ tới kí túc xá của cậu ấy xem gấu mèo lớn, rất nhiều nữ sinh đi tham quan về còn nhận xét, đáng yêu hơn gấu mèo, cậu ấy còn xấu hổ định trốn, thú vị lắm. Về sau cậu ấy làm đại biểu cho sinh viên mới lên phát biểu, thấy bảo nói cũng hay, nói chung là giờ nhiều người hỏi về cậu ấy, vẫn nổi tiếng như xưa.”

“ Trình Nhiên mà, không làm vài chuyện ầm ĩ thì không phải là cậu ấy rồi.”

“ Cơ mà không hình dung được Trình Nhiên lại gắn với hai chữ đáng yêu, bọn họ chẳng qua chưa thấy chửi mắng chuyên gia giáo dục thôi.”

Lập tức có nữ sinh phản bác: “ Trình Nhiên đáng yêu mà, cậu ấy rất hiền đấy, trêu chọc không bao giờ biết giận.”

“ Đúng thế, chẳng phải Dương Hạ từng …”

Nữ sinh khác nói tới đó thì lẽ lưỡi cười ngượng không nói tiếp nữa, ai cũng biết hai cái tát danh chấn giang hồ của cô, đổi lại là bất kỳ ai, dù là bạn trai bạn gái đi chăng nữa, qua chuyện đó cũng bái bai rồi.

Trình Nhiên, Trình Nhiên, Trình Nhiên, nghe xung quanh bàn tán Chu Húc tưởng chừng như ác mộng đang tái diễn, khi những người khác đang tranh nhau kể cho vị sư tỷ kia nghe chuyện Trình Nhiên từng làm ở Thập Trung, sự chú ý của Chu Húc chỉ đặt vào Dương Hạ.

Hắn thấy cô lấy di động ra nhập tin nhắn.

Dương Hạ gửi tin nhắn cho Trình Nhiên :" Hôm nay tụ họp đồng môn ở Thanh Hoa Bắc Đại, nói tới chuyện của cậu ở đại học Nam Trung đấy.

Trình Nhiên trả lời rất nhanh :" Người mình đắc tội không ít đâu, đừng nghe người ta nói xấu mình đấy, mình không làm gì cả ... Ít nhất là chưa."

Dương Hạ mỉm cười, cái đồ có tật giật mình: "Không đâu, nói cậu diễn giảng ấy, hay lắm."

"À, bị ép lên Lương Sơn thôi, nhiệm vụ chính trị ấy mà."

" Thế cũng tốt mà, trước kia cậu cứ hay né mấy chuyện như vậy, chắc là khiến không ít nữ sinh xiêu lòng?"

"Chị hai ơi, em ở khoa vi tính, nghĩ xem nữ sinh nhiều hay súc sinh nhiều?"

" Trình Nhiên, đừng đánh tráo khái niệm, cậu phát biểu ở lễ khai giảng, không phải là ở khoa vi tính, nhất định là giấu đầu lộ đuôi rồi, nghi lắm ..."

Trình Nhiên trả lời bằng dấu "...." Kéo dài vô tận.

"Hi hi, không cần giải thích với mình đâu, lo ăn nói với người khác ấy, thôi, mình tiếp tục ăn đây."

Gửi xong tin nhắn đó, Dương Hạ thu di động lại, tiếp tục hòa vào không khí chung, cô cảm thấy thật tốt, Trình Nhiên ở trường mới không an nhàn, tựa hồ còn biết tiến bộ, thế là cô yên tâm rồi.

Tất cả lọt vào mắt Chu Húc, nụ cười khi Dương Hạ cất di động đi, khiến bức tranh hoàn mỹ mà hắn vẽ ra trước đó đang vang lên tiếng vỡ vụn.

Trình Nhiên và vị sư tỷ tự xưng "Sư Phi Huyên" kia gặp nhau chỉ là tình cờ thôi, ai mà ngờ khi đó nhà ăn đông người, vì thế ngầm có tin đồn lan truyền nữ thần khoa số học dùng phiếu ăn của mình nuôi nam sinh nào đó.

Tin hồn như lửa chảy đồng hoang vậy, làm một đám người công khai lẫn âm thầm theo đuổi nữ thần nghiến răng ken két. Tin tức này về say được tiết lộ trong lớp Trình Nhiên trước, nguyên nhân vì nhà ăn số 2 gần kí túc xá nữ sinh, nên có nữ sinh cùng lớp bắt gặp.

Vì thế tối hôm đó Trình Nhiên mang laptop từ thư viện trở về, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, về phòng thấy ba tên bạn bất ngờ không ngồi ở máy vi tính, ai ở giường nấy nhìn y chằm chằm, hơi ngẩn ra: “ Sao thế?”

À, không có gì, không có gì.”

Đại Duy đánh mắt cho Lão Quách, Lão Quách ra hiệu cho Tiểu Duy, Tiểu Duy vờ vịt không thấy, chùm chăn lên.

Ba người hết sách, lúc này trong mắt bọn họ, Trình Nhiên vừa thần bí lại cường đại, vì thế tuy bên ngoài tỏ ra tự nhiên, thực sự không dám đối xử với y tùy tiện như những người bạn khác.

Trùng Nhiên nhún vai chẳng để ý, đi lấy nước nóng, phích nước nóng đầy ắp, vì ở góc tầng có ống dẫn nước nóng, cung cấp nước nóng 24 trên 24.

Vì thế Trình Nhiên từ thư viện về muộn vẫn có thể lấy nước nóng ngâm chân, giải trừ mệt mỏi, thói quen này được truyền thừa từ cha y, cũng là một trong số ít thói quen tốt mà Trình Nhiên duy trì được, không như việc chạy bộ buổi sáng.

Ngâm chân xong, đổ nước vào gian vệ sinh, Trình Nhiên lên giường, hạ thấp ánh sáng đèn xuống, lật cuốn Computer Architecture: A Quantitative Approach ra xem, tới khi Lý Duy ở giường bên tắt đèn đi ngủ, Trình Nhiên cũng tắt đèn đi ngủ.

Trong phòng tối đen.

Bóng tối là đồng lõa của tội ác, cho người ta thêm dũng khí nói chuyện bình thường không dám nói: “ Lớp trưởng, hơi bị được nhé, đúng là thần không biết quỷ không hay, có người nhìn thấy tối nay nữ thần khoa số học lấy cơm cho cậu, hai người quan hệ gì thế?”

“ Đừng nghe người ta đồn vớ vẩn, không phải chị ấy lấy cơm cho tôi, chẳng qua có bát thịt kho mỡ quá ăn không nổi thôi. Hôm báo danh chị ấy có phỏng vấn tôi, coi như thù lao ... “ Trình Nhiên giải thích đầu đuôi câu chuyện:

Đại Duy ngồi ngay dậy: “ Vãi, cậu chỉ nhận phỏng vấn mà chị ấy lấy cơm cho cậu coi như thù lao á? Cậu biết chị ấy là ai không? Trương Tĩnh, đóa kim hoa của khoa số học đấy, chị ấy nói một câu, không biết bao nhiêu người xung phong lấy cơm cho chị ấy. Cậu đã được phỏng vấn rồi còn thù lao à? Có mà cậu phải đi mua cơm cho chị ấy cám ơn mới đúng.”

Hai người còn lại phụ họa ngay, thế mới đúng logic chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận