Trùng Nhiên

Chương 395: Đừng cãi nhau với ông ta.

Từng câu chuyện như những nhát búa đánh thằng vào lòng đám học sinh ở tuổi trưởng thành chưa tới non nớt có thừa, khiến nhiều học sinh Thập Trung cúi thấp đầu, cảm tưởng giống như những lời đó đang nói chính mình.

Giáo viên trong trường thở dài, số ít cau mày suy nghĩ,

Tôn Tiêu ở trên sân khấu chưa dừng màn đả kích của mình:

“ Tôi nhớ tới thí nghiệm kẹo ngọt trứ danh của Úc, cùng là trẻ con 5 tuổi, tới 66,6% trẻ con Úc đợi sau 15 phút mới ăn, vì được ăn nhiều hơn. Còn 70% trẻ con Trung Quốc đối diện với cám dỗ không thể kiên trì, lựa chọn ăn trước, nên chỉ được ăn rất ít. Có thí nghiệm chứng minh, đứa trẻ biết khắc chế sau này phát triển sẽ tốt hơn đứa trẻ không biết khắc chế.”

“ Trong cuộc cạnh tranh toàn cầu, giáo dục sẽ là điểm mấu chốt, nhưng trẻ con Trung Quốc không có sức cạnh tranh trên thế giới, làm sao Trung Quốc không lạc hậu cho được?”

Từ đầu tới cuối Tôn Tiêu đều giảng giáo dục Trung Quốc, phụ huynh Trung Quốc, nhưng mỗi câu nói kỳ thực nhắm thẳng vào thế hệ 8x khi đó còn non nớt.

Tổng thể mà nói, thế hệ 8x làm hỏng sự nghiệp của chúng ta, mất mặt quốc gia của chúng ta, bọn chúng rác rưởi như thế, bị người Nhật Bản coi thường, bọn chúng không có sức cạnh tranh, tương lai sẽ thất bại sẽ làm đất nước này sụp đổ.

Trò cũ lặp lại, lịch sử tái hiện, Tôn Tiêu đã ngừng nói, phía dưới gần như không có tiếng động nào. Trình Nhiên thấy học sinh Thập Trung đứa nào đứa nấy tinh thần sa sút, hổ thẹn áy náy, đứng dậy rời đi, luận điệu quá khích phiến diện này không đáng nghe, càng không đáng tranh luận.

Với Trình Nhiên mà nói, giống câu chuyện có một người nói 5 cộng 5 là 8 vậy, đi giải thích cho người đó không có ý nghĩa gì.

Kết quả y mới đi được nửa đường trong đám đông đó, đột ngột có một cánh tay giơ lên rất bắt mắt, sau đó thành viên hội học sinh chuẩn bị sẵn micro đưa tới, rồi một giọng nói vang lên.

“ Thưa bác Tôn, vừa rồi bác nói hi vọng bọn cháu có tư duy phê phán, cho nên hi vọng bác cũng lý giải được nghi vấn của cháu lúc này. Cháu không rõ tình huống cắm trại Trung Nhật, nhưng cháu có một điều không hiểu. Theo như sách cháu đọc được, kỵ binh cổ đại một ngày đi 100 dặm đã là cực hạn, Hồng Quân đoạt cầu Lô Định, đi ngày đi đêm chỉ 80 ki-lô-mét, ông ngoại cháu kể với cháu, trong cuộc chiến chống Mỹ cứu Triều, bộ đội cơ giới hóa một ngày đi 100 ki-lô-mét đã được xưng là kỳ tích. Vậy mà bác lấy vị dụ trẻ con đi cắm trại, mỗi người mang 20 ki-lô-gram, một ngày đi bộ những 50 ki-lô-mét, hơn nữa kế hoạch định ra ban đầu của trẻ con Nhật là 100 ki-lô-mét, không phải là vô lý sao?”

Vô số người quay đầu nhìn lại gióng nói rành rọt đó, cả Trình Nhiên cũng ngạc nhiên.

Vì y nhìn thấy bóng dáng không thể quen thuộc hơn được ... Khương Hồng Thược.

Trình Nhiên thầm hô hỏng rồi, rất muốn hét lên với Khương Hồng Thược lời Dương Hạ đã dặn y, đừng cãi nhau với ông ta, chỉ tiếc là muộn rồi.

Khương Hồng Thược nhìn thẳng Tôn Tiêu tiếp tục nói: “ Hơn nữa thí nghiệm kẹo dẻo cháu cũng biết, nó dùng kiểm tra hiệu ứng cám dỗ, chứ không phải với mục đích đem so sánh nước này với nước kia. Cháu không biết bao nhiêu đứa trẻ con Trung Quốc tham gia vào thí nghiệm mà bác nhắc tới, chắc chắn là vô cùng nhỏ, nhưng bác lấy một số rất nhỏ đó để kết luận toàn bộ trẻ con Trung Quốc, có phải là phiến diện lắm không?”

Đối diện với một vị học giả quyền uy đang oanh tạc cả nền giáo dục, trong một trường hợp công khai có lãnh đạo cao tầng, có cả phóng viên đưa tin thúc đẩy ngôn luận chỉ trích giáo dục.

Cô vẫn lên tiếng phản bác, chất vấn.

Hậu quả, ảnh hưởng khó lường.

Nhưng từ giọng nói tới ánh mắt Khương Hồng Thược, không hề có sự nao núng.

Một số giáo viên tái mặt, lãnh đạo ngồi hàng đầu lần lượt quay đầu, thần sắc lúng túng thấy rõ, nhưng ngăn cản đã quá muộn rồi, đại đa số học sinh nghe được phát ngôn của Khương Hồng Thược, nãy giờ bị dẫn dắt tư duy mới sực tỉnh.

Đúng thế, vấn đề Khương Hồng Thược nêu ra rất rõ ràng, mang theo hành lý 20 ki-lô-mét hành quân 50 ki-lô-mét, ngay cả người trưởng thành khỏe mạnh cũng chẳng làm nổi nói gì tới trẻ con, lại còn muốn đi 100 ki-lô-mét. Thứ tới thí nghiệm diễn ra ở Úc, lấy làm kết luận toàn bộ trẻ con Trung Quốc, thật vô lý.

Tôn Tiêu nhìn nữ sinh đứng thẳng giữa phòng học, khẽ cười: “ Trước đó tôi còn nói chúng ta thiếu tinh thần tư duy và phê phán, nhưng học sinh Thập Trung đúng là khác biệt, không thẹn là trường trọng điểm quốc gia. Tôi rất tán thưởng bạn học này dám đứng ra chất vấn, trước đó cháu nói về vấn đề con số, khả năng là thông tin mà bác có được chưa hoàn chỉnh, có sai lệch so thực tế, sau này bác sửa lại, nhưng điều kiện gian khổ, đi bộ đường dài là có thật.”

Thấy nữ sinh đó định nói, ông ta đứng dậy giọng cao hơn át đi.

“ Còn về thí nghiệm Trung Úc, tôi muốn nói là, Trung Quốc thực thi chính sách một con, điều đó có nghĩa là 4 người già, một cặp vợ chồng, xoay quanh một đứa bé, vì quá độ cưng chiều khiến đứa bé đó được thỏa mãn quá mức sinh ra yếu ớt, ương bướng và khó kiểm soát. Điểm này tôi đã được nhìn thấy từ nhiều phương diện, trẻ con Trung Quốc nhát gan, không dám mạo hiểm, đó là sự thật, phải biết rằng, năm xưa người Nhật đưa con tới quảng trường Thiên An Môn, mỗi người cho 20 đồng, tham quan cố cung xong, tự ăn cơm, sau đó về điểm tập kết. Phía Trung Quốc nhìn thấy chấn kinh, đám trẻ con đó không về được thì sao? Người Nhật trả lời, không về được là do chúng không có năng lực sinh tồn. Thử hỏi, cha mẹ các cháu có cho các cháu đi tha hương rèn luyện không?”

Không ngờ Khương Hồng Thược gật đầu khẳng định: “ Cha mẹ cháu có cho.”

Tôn Tiêu cười khà khà: “ Cháu có thể, bác cũng tin cháu làm được, nhưng cháu chỉ là một ví dụ, không đại biểu cho bạn học bên cạnh cũng làm được. Sự thực đại bộ phận cha mẹ các cháu không làm được, họ không cho các cháu làm thế đâu. Thừa nhận đi, đó chính là sự thật. Vì mỗi năm có rất nhiều cha mẹ Trung Quốc vì vấn đề an toàn của con mình mà kiện nhà trường, giáo viên ra tòa. Cho nên tôi mới nói, giáo dục của chúng ta có vấn đề.”

“ Tôi rất tán thưởng dũng khí dám đứng ra của cháu, nhưng nếu như đứng ra chỉ vẻn vẹn bịa một lý do, bảo vệ hư vinh của mình, vậy thì có khác gì nữ sinh xinh đẹp có chút bệnh miệng thì nói mình chịu được, thấy bác sĩ liền vờ vịt run rẩy? Nữ sinh đó là vì chút trà sữa Mông Cổ, còn cháu là vì hư vinh mà không cam tâm thôi. Có điều phải thừa nhận, cháu rất xinh đẹp đấy.”

Cả phòng học đều ồ lên.

Trình Nhiên mặt tối sầm.

Tôn Tiêu tránh nặng tìm nhẹ, đối với thông tin sai lệch chỉ hời hợt cho qua, nhưng đối diện với chất vấn của Khương Hồng Thược lại đánh tráo khái niệm, thậm chí lấy phương thức khống chế cao điểm dư luận, phản kích Khương Hồng Thược.

Không cần nói, e rằng sau này trong nội dung sách Tôn Tiêu xuất bản, Khương Hồng Thược sẽ thành "nữ sinh xinh đẹp" giống trại hè kia, sẽ có hình tượng mạnh miệng không cam lòng, dù nói dối cũng phải bảo vệ hư vinh của mình, thành điển hình cho tài liệu giáo dục phản diện.

Giáo dục Trung Quốc thật thất bại.

Đó là do tự tư tự lợi, thiếu hụt tinh thần, linh hồn không có điểm tựa, không có trách nhiệm, là cái thế hệ vô dụng và kém cỏi nhất.

Lời nói của Tôn Tiêu được không ít người hưởng ứng, những tiếng xôn xao vang khắp phòng.

“ Tôi đã nói rồi mà, con nhỏ đó chỉ được cái xinh đẹp thôi.”

- Trời đất, tưởng mình là ai, được đám con trai ngu ngốc xung quanh tâng bốc nên quên hết rồi, nghĩ mình ghê gớm lắm, còn dám đứng lên chỉ trích chuyên gia.”

“ Rốt cuộc cũng có ngày hôm nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận