Trùng Nhiên

Chương 377: Tới tận nhà uy hiếp.

Ngày hôm đó là buổi chiều thứ bảy đẹp trời, Trình Nhiên không ngồi nhà học mà tới Thiên hành đạo quán, lúc rảnh rỗi y giống như một vị khách, ngồi ở bên cửa sổ, vị trí trưng bày mô hình Thái Không Bảo Lũy, uống một cốc cà phê, một cuốn sách. Vài lần như thế Tương Chu biết tính ông chủ rồi, nên chỉ gật đầu một cái, trừ thi thoảng có phục vụ viên mang cho vài cái bánh ngọt ra thì hai bên chẳng có giao tiếp gì.

Trình Nhiên không chủ động, sẽ không có ai làm phiền y.

Chỉ có vài khách quen nhận ra trong quán có nhân vật đặc biệt, tới nơi này không chơi game, lại ngồi một mình đọc sách, cảm giác hơi y bất thường, vậy thôi.

Khoảng 2 giờ 30, một đám người tuổi chừng 30 tới 40 tuổi đi vào quán, cái độ tuổi này chẳng hề giống tới chơi board game giải trí, ba nam một nữ cùng Tương Chu ngồi xuống bàn.

Nhóm người này chất liệu quần áo khá đắt tiền, đi vào quán tới thẳng cái bàn dài, còn nói cười với nhau, xưng hô toàn là giám đốc. Gì mà giám đốc Lý từ Bích Mạn Đình phương nam tới, có phải nhắm vào căn hộ ở khu nhà giàu không? Giám đốc Lý xua tay chỉ nữ nhân trên 40, nói giám đốc Giang mới là người có tiền, định mua nhà ở bán đảo Lộ Châu.

Trong đó có nam tử mặc áo sơ mi vàng chanh, đeo kính gọng đen khá to, tóc húi cua, ngọn tóc đã hơi ngả màu xám, tuổi chừng tứ tuần: “ Anh Triệu, chị Giang đều là giám đốc đi xe hơi ở biệt thự, ở trước mặt bách tính nghèo khổ tôi đây nói chuyện đó làm gì, vả mặt tôi sao?”

Cả đám cười ha hả, vị giám đốc Lý nói: “ Phóng viên Cẩu, đừng than nghèo kể khổ với chúng tôi, anh kiếm sống dựa vào ngòi bút, chúng tôi làm ăn có nguy hiểm, anh thì khác, động bút một cái là không ít người phải biến sắc mặt chạy tới cầu xin.”

Nam tử tóc húi cua đó cười lộ ra hàm răng vàng khè do hút thuốc lâu năm, thần thái có chút tự đắc, nhìn là biết tính thối của một bộ phận người gọi là tầng lớp văn hóa, thích ra vẻ thanh cao.

Đám người này không coi thanh niên trên 20 như Tương Chu ra gì, trước đó cứ nói chuyện với nhau, một lúc sau giám đốc Lý mới hờ hững nói: “ Hình như trước đó tôi đã nói với cậu rồi cơ mà, chúng tôi muốn nói chuyện với ông chủ của cậu ... Đã tới chưa vậy?”

Tương Chu đưa mắt về phía Trình Nhiên, thấy y đang vẽ gì đó lên giấy, không để ý tới bên này, nói: “ Ông chủ của chúng tôi không tiện gặp khách, tôi có toàn quyền đại diện.”

Mấy người kia dừng nói chuyện, giám đốc Triệu mặc sơ mi kẻ ca rô, đôi dày da bóng loáng, vừa mới vào đã nhìn khắp nơi rồi, phát ra một âm thanh chướng tai từ mũi, vắt chân chữ ngũ nghiêng đầu sang bên, tỏ thái độ Tương Chu chưa đủ tư cách.

Giám đốc Lý bực mình chất vấn: “ Cậu đã đưa danh thiếp của tôi chưa, đã nghe tới Túy Nhai Đình ở Nam Môn chưa?”

Tương Chu làm việc nhiều nơi, gặp nhiều loại ông chủ rồi, tuy đối diện với nhóm người này hơi yếu thế một chút không đến nỗi chưa ứng phó nổi: “ Tôi đưa rồi, cho nên nếu các vị có gì muốn bàn thì bàn với tôi, nếu không ... Tôi rất bận, khả năng không tiếp các vị được đâu.”

Mái tóc dài nghệ sĩ trước kia của Tương Chu cắt bớt cho gọn gàng , giờ rẽ ngôi lệch, lại còn vuốt keo nữa, người mặc áo sơ mi trắng, ngoài mặc thêm cái áo ghi lê màu xám, có thể so với Tiểu Mã Ca khi nói "Thứ tôi không thấy, tôi nhất định lấy về."

Rất có phong phạm.

Bốn người kia hơi choáng, một thằng nhãi chủ quán cà phê chừng 20, còn chưa biết tốt nghiệp đại học hay chưa, dám có thái độ như vậy với họ à? Vốn mời một quản lý trẻ quá mức này, bọn họ đã thấy ông chủ phía sau không đáng tin cậy cho lắm rồi, kết quả không ngờ người không đáng tin còn chẳng thèm đến.

Giám đốc Lý tên là Lý Duyên, hay dở gì cũng là nhân vật gia sản trên trăm vạn, có vẻ tức giận, giám đốc Triệu gật gù: “ Thú vị đấy.”

Nữ nhân họ Giang, cùng với vị được gọi là phóng viên Cẩu thì thấy buồn cười, một thằng nhóc không biết trời cao đất dày, ở trước mặt những người có thân phận bọn họ mà còn dám lên mặt.

Lý Duyên nghĩ một lúc rồi cố áp lửa giận xuống, thầm nhủ giữ thân phận không chấp trẻ con, giới thiệu một lượt, giám đốc Giang mở quán lẩu, giám đốc Triệu làm đầu tư, trong tay có không ít hạng mục, bọn họ nhìn trúng Thiên hành đạo quán.

Phóng viên Cẩu làm ở báo Phong cách Thành Đô, chủ bút chuyên mục ẩm thực, Cẩu Chung Bân.

“ Nói thật nhé, chúng tôi khảo sát rồi, thấy hạng mục này của các cậu mặc dù có đủ các loại vấn đề, nhưng được cái mới mẻ. Loại quán cà phê này hiện giờ có sáng tạo, tương lai hẳn không kém, chúng tôi nghĩ, chúng ta cùng làm nó. Dù sao các cậu chỉ có một địa điểm, kiếm tiền có hạn, nếu chúng tôi gia nhập có thể cung cấp tài chính, cùng với nhân lực quản lý thuần thục ...”

Tương Chu cắt ngang: “ Xin lỗi các vị, ông chủ của chúng tôi nói, muốn giữ sự độc nhất vô nhị của Thiên hành đạo quán, nên sẽ chỉ có một, không định mở thêm chi nhánh.”

Giám đốc Giang phì cười: “ Chú em này, ông chủ của cậu có phải đầu óc có vấn đề không? Các cậu làm ra động tĩnh lớn như thế, tôi đoán rải tiền làm truyền thông không ít hả? Chẳng lẽ bây giờ không phải tận dụng thành công bước đầu mà khuếch trương sao? Tôi dám đảm bảo nhiều người nhìn vào chuẩn bị mô phỏng quán này rồi đấy. Giờ các cậu còn có tiếng nhà đầu tiên, kiếm được tiền, đợi cơn gió này qua đi, cạnh tranh lớn sẽ đi xuống đấy.”

Giám đốc Triệu kia thì trực tiếp hừ lạnh: “ Hôm nay chúng tôi có thể thương lượng với các cậu, nhưng cậu phải nhớ kỹ, chúng tôi không cầu xin ... Cậu thấy rồi chứ, đây là phóng viển Cẩu, Cẩu Chung Bân, chủ biên của chuyên mục hàng đầu trên báo phong cách. Hôm nay anh ấy tự mình tới đây, một mặt là để xem địa điểm của các cậu, hai là anh ấy có thể lăng xê cho quán này, một lời anh ấy trên ti vi đáng giá gấp trăm lần các cậu tốn tiền vào các loại bí chí khác, một một chê của anh ấy thì cũng đủ khiến một quán hàng làm ăn hung thịnh phải đóng cửa. Sở dĩ bảo cậu gọi ông chủ các cậu ra mặt, ông chủ các cậu lại lên mặt không ra, tôi nói đây, chúng tôi tới đây không phải là thương lượng, mà là nói rõ ràng với hắn, nếu hắn không muốn cùng kiếm tiền, vậy thì hết cách rồi, chúng tôi mở ở đối diện một nhà, thậm chí mở ở địa phương khác. Chúng tôi khảo sát nơi này rồi, chi phí vận hành không cao, mở luôn vài cái không khó.”

Trong đám người này, nhân vật hạch tâm kỳ thực là Cẩu Chung Bân.

Trình Nhiên đã dừng bút chú ý tới bên này rồi, không khó nhận ra điểm ấy, nơi có lợi ích thì có liên hợp, có chuyên mục du lịch hoặc ẩm thực nổi tiếng, khó tránh khỏi mấy chuyện móc ngoặc này. Trình Nhiên biết Cẩu Chung Bân, vì mẹ y thi thoảng xem mấy chương trình ẩm thực của đài Thành Đô, hắn ta thường tham gia làm khác, giới thiệu địa chỉ ăn uống vui chơi.

Cẩu Chung Bân xua tay ra hiệu giám đốc Triệu hạ hỏa, nói rất từ tốn: “ Theo như tôi thấy, mọi người cùng nhau kiếm tiền thì tốt hơn, không cần đấu đá như vậy. Này chú em, về nói với ông chủ của cậu tình hình hôm nay, chúng ta hẹn thời gian, mau chóng hoàn thành việc này.”

Lời này rõ ràng tuyên bố "chuyện cứ thế mà làm", mấy người kia phân tích rõ thiệt hơn, uy hiếp cũng đã nói, hắn liền ra mặt làm người tốt.

Quán cà phê board game, ý tưởng không tệ, hiện giờ kinh doanh phát đạt là minh chứng, nếu tiếp theo mở chi nhánh là ngồi nằm không kiếm tiền rồi. Dùng phương thức này kiếm tiền, so với việc bọn họ phải tự mở cửa hiệu tương tự, gánh lấy nguy hiểm, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận