Trùng Nhiên

Chương 821: Con mình giỏi thật.

Palo Alto, thành phố trung tâm của thung lũng Silicon, đó là một buổi sáng trời quang gió mát, trong một quán ăn nhanh, ở vị trí gần cửa sổ, nhóm người Lam Điểm đang tụ tập ở đây ăn sáng. Phòng công tác của bọn họ ở gần đây, cho nên thường ghé thăm quán ăn nhanh này, thậm chí dùng luôn làm nơi làm việc.

Liêu Miêu về văn phòng lấy tài liệu chạy nhanh qua cửa, rối rít gọi: “ Mọi người mau xem này.”

Ai biết Liêu Miêu sẽ hiểu hắn là người có tính cách trầm ổn nhất nhóm, không biết chuyện gì khiến hắn cuống quít lên như vậy, Đặng Ngọc vội nhận lấy đồ trong tay hắn: “ Sao thế?”

Mấy người kia lật xem báo cùng nội dung trên mạng mà Liêu Miêu in ra, hồi lâu không nói gì, chỉ lặng lẽ trao đổi tài liệu cho nhau, luân phiên đọc.

Mãi một lúc Đặng Ngọc mới lẩm bẩm: “ Té ra không phải tổng giám đốc Trình ... Từ đầu tới cuối đều là giám đốc Tiểu Trình.”

Trước nay bọn họ hoài nghi đội ngũ của mình là một mắt xích ngoại vi trong hệ thống của Phục Long, mà Trình Nhiên chỉ là người thao tác đại diện cho cha mình, kể cả lần đầu tư vào Lam Điểm, kỳ thực đều là của Phục Long.

Nhưng bây giờ bọn họ xem những bài báo "Thực Sơn Thất Hiệp" tề tụ, chàng thanh niên kia bắt tay Bill Clinton, "Liên minh phần cứng", "Khoa kỹ Hán Vũ", nhất thời làm đầu óc đoản mạch.

“ Thật là ... “ Giang Lăng cảm thấy ngôn ngữ không thể thể hiện hết kích động trong lòng, hoa chân múa tay: “ Tôi biết mà, tôi đã biết mà, chúng ta đang tham dự vào kế hoạch lớn ... Ôi, nếu chúng ta mà ở trong nước thì đã được mời tham gia rồi ... Hơn nữa chúng ta không chỉ là một phần nhỏ, cái chúng ta đang làm ... Điên mất, điên mất thôi.”

“ Đúng thế, thậm chí bọn họ còn chưa biết tới chúng ta, các cậu nói xem, Trình Nhiên đuổi chúng ta đi Mỹ đúng lúc như vậy, có phải có tính toán rồi không? “ Đặng Ngọc kích động vô cùng, lòng dâng lên cảm giác sứ mệnh lớn lao, bọn họ là một phần trong kế hoạch lớn lao kia, còn là một phần vô cùng quan trọng:

Trong nước lập nên liên minh phần cứng, còn bọn họ phụ trách phần mềm, phụ trách hệ điều hành.

“ Tôi cảm giác, chúng ta như vũ khí tối mật của cậu ấy vậy. “ Giang Lăng hít sâu một hơi kết luận: “ Đám người kia thật ngu dốt, còn cạnh tranh gì nữa, thậm chí họ còn chằng biết gì về đối thủ của mình.”

Ba người còn lại gật đầu.

Trên bàn của bọn họ, một chiếc laptop đang mở, mà hình nền có biểu tượng bọn họ dùng cho phòng công tác ở Palo Alto ... Một con robot màu xanh lục.

Trình Phi Dương đi tới nhà ăn cơm, dọc đường gặp được phó tổng giám đốc Điền Phong đang bê khay, thế hệ bọn họ hết quá nửa đời người sống trong tập thể, đã quá quen với cuộc sống thế này rồi, nên chuyện nhìn thấy lãnh đạo cao cấp trong công ty tới nhà ăn tập thể cầm khay xếp hàng lấy thức ăn là rất bình thường.

Ngay cả những người mới tới nhìn thấy vậy cũng học theo, đến cả tổng giám đốc còn xếp hàng lấy thức ăn kia kìa, anh thích đặc quyền à?

Đương nhiên có số lượng không nhỏ ra ăn cơm bên ngoài, đây không phải quy định bắt buộc.

"Lão Trình, anh biết chuyện của Trình Nhiên chứ? Cả công ty đang đồn ầm lên kìa.”

Trình Phi Dương gật đầu, sắc mặt như thường: “ ... Không học hành cho tử tế, chạy đi làm đầu tư, bây giờ trách nhiệm trên người nó lớn như thế, chuyện học hành phải làm sao?”

Khóe miệng Điền Phong giật giật: “ Tới giờ mà anh còn lo chuyện học tập của nó à, bằng vào chuyện nó làm, Đại học Trung Nam cấp bằng danh dự luôn cho nó ấy chứ, không, nếu tôi là hiệu trưởng, cho nó luôn hàm giáo sư danh dự, hiệu trưởng danh dự gì đó, gắn chặt tên nó với trường không nhả ra.”

“ Nó gây ra một đống rắc rối kìa kìa.”

“ Không liên quan tới thằng bé đó, đó là do người ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu.”

“ Nếu anh là người lính, chuyện này không liên quan tới anh, nhưng anh là một tướng quân, lại để kẻ địch lấy mất vũ khí chiến lược, thế là do đâu? “ Trình Phi Dương bất kể chuyện gì cũng có thể quy về kiểu tư duy quân sự, nghiêm mặt nói: “ Quán lý có sơ hở cho nên mới có vấn đề sau này, anh là người quyết sách, anh phải chịu trách nhiệm. Điểm này anh không thể bênh nó bừa bãi.”

“ Thôi thôi, đừng trách nó nữa, con gái tôi Đông Mai năm ngoái kết hôn, năm nay sắp có con, mẹ chúng nó còn phải chăm, chi tiêu còn do tôi chi viện kia kìa. Chưa nói chuyện lớn kia, Tiểu Trình Nhiên nó không phải xin tiền anh thôi đã phải khen nó rồi ấy.”

“ A, Đông Mai sắp có con rồi à, sau này phải đưa tới cho tôi xem, ài xem tôi làm chú kìa, chẳng biết gì.”

“ Chắc chắn rồi, đợi con nó sinh ra phải mang về làm quen với các chú các bác chứ. Ài, không biết đời sau còn có quan hệ như chúng ta không, chắc là khó ...”

Lúc này mấy phó tổng giám đốc như La Vĩnh Xuân, Dương Đỗ cũng tới nhà ăn, thấy hai người Trình Phi Dương liền vẫy tay, lấy thức ăn ngồi cùng bàn, không cần phải nhắc tới chuyện Trình Nhiên nữa, vì có Điền Phong nói là đủ phần tất cả rồi.

Giọng Điền Phong oang oang trong nhà ăn: “ Lão Trình, anh thừa nhận đi, trước kia tôi nói rồi đúng không, từ nhỏ tôi nói mắt Trình Nhiên rất lém, là đứa nhiều trò, tương lai thế nào cũng làm việc lớn. Còn có một lần tôi xem số cho nó, có nói sau này nó sẽ làm quân sư tham mưu, đúng chưa nào?”

“ Đúng, anh có nói, nhưng cứ đợi nó xử lý hết rắc rối của bản thân đi rồi hẵng nói.”

“ Lão Trình, anh quá cố chấp, được, tôi lại tiên đoán lần nữa, Tiểu Trình Nhiên nhất định tai qua nạn khỏi, sau này sự nghiệp bay cao, hiền thê mỹ thiếp, con cháu đầy nhà.”

“ Anh nghĩ đây là thời phong kiến à, thê thiếp gì, nó dám làm thế mẹ nó đánh gãy chân nó trước.”

Sau đó ở công ty tham dự cuộc họp, tới thị sát bộ phận nghiên cứu, cuối cùng Trình Phi Dương về nhà, cả một ngày tỏ ra rất bình tĩnh, giống bao ngày khác.

Kỳ thực thì trước đại hội luận kiếm, Trình Nhiên đã về qua nhà khai báo hết với Trình Phi Dương rồi, còn giải thích toàn bộ quá trình thành lập CQ, đầu tư vào Alibaba, Sohu, vân vân... Trình Phi Dương giữ sự uy nghiêm của người cha hỏi vài câu, nỗ lực đem chuyện con mình quy kết vào loại thanh thiếu niên nhiều mộng tưởng thích làm chuyện lớn, dặn dò phải cẩn thận.

Đến khi báo chí đưa tin rợp trời Trình Phi Dương mới biết có sai lệch, cái thằng nhãi đó sao nó không nhắc tới cựu tổng thống Mỹ.

Còn nữa vì Trình Nhiên không kể cho mẹ, thế nên tới giờ Từ Lan còn giận dỗi, Trình Phi Dương về nhà, sắc mặt Từ Lan không tốt: “ Cha con anh hay quá rồi, đồng lòng đồng chí, chuyện gì nó cũng kể cho anh, còn em thì bị che giấu ... Bao nhiêu thân thích trong nhà gọi điện tới hỏi, họ còn biết nhiều hơn cả em. Đúng là nuôi nó phí công mà, uổng công cho em đi công tác cũng ghé qua thăm nó. Giờ xem ra mỗi lần em tới nó mới vờ vịt ở trường, lúc khác thì lêu lổng bên ngoài rồi.”

“ Thì lúc đó nó chỉ tạt qua công ty nói với anh chưa tới một tiếng lại đi rồi, còn em không phải đang họp sao? “ Trình Phi Dương an ủi: “ Sau đó nó có gọi cho em, nói rồi còn gì.”

Từ Lan chưa nguôi ngoai: “ Giờ mới nói ích gì, thân thích gọi điện cho em, em không biết gì cả về con mình, anh biết em xấu hổ thế nào không? Anh biết sao không kể với em, hai cha con anh đều làm phản rồi.”

“ Thì nó đang xử lý chuyện Quốc Tâm mà, nó không nói với em là vì sợ em lo lắng thôi.”

“ Giờ em càng lo thì có! Nó nhiều tiền quá rồi, đầu tư lung tung khắp nơi, mấy công ty đó giờ làm ăn được đấy, ai mà biết sau này thế nào?”

“ Thất bại cũng tốt, anh mong nó ngã vài lần, thuận lợi quá không hay. Cuộc đời là cuộc đua đường dài, giờ mỗi vết thương sẽ trở thành khải giáp sau này.”

“ Có ai làm cha như anh không hả, lại mong con mình vấp ngã, đều là tâm huyết cả, anh không đau lòng à? Tiền của anh là tiền, còn tiền của con anh thì không phải là tiền chắc?”

Thôi, giờ mình nói cái gì cũng sai, bênh con sai, mắng con càng sai, kệ vậy, đợi nó về nghe mẹ nó chửi đi, mình không xen vào nữa. Trình Phi Dương thở dài về thư phòng, đong cửa lại, bật máy tính lên xem tin tức bình luận về con mình, vỗ bàn rầm một phát: “ Con mình có khác, giỏi thật đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận