Trùng Nhiên

Chương 193: Cuộc đời Tần Tây Trăn !

Kỳ nghỉ Tết Dương 1998, so với Trình Nhiên tìm ra được mục tiêu cho mình thì Tần Tây Trăn sống hết sức thảm.

Trong nhà lại giục cô đi xem mắt, lần này địa điểm là quán lẩu Nhất Bả Thủ trứ danh của Sơn Hải, quán lẩu này hai tầng, nằm trên đường Tân Hải, bị gọi là "con đường hủ bại", cũng là quán lẩu đếm trên đầu ngón tay ở toàn bộ thành phố nhỏ này.

Quán trang hoàng hết sức xa hoa, cửa sổ kính sát trần mang lại tầm nhìn tốt. Từ tầng hai nhìn xuống, trên con đường toàn nhà phú quý ra vào này có thể thấy được những chiếc xe hơi đắt tiền nhất Sơn Hải, rất có cảm giác hơn người một bậc.

Tiêu pha một tối ở đây không kém gì mấy chỗ đốt tiền ở thành phố lớn.

Đối tượng xem mắt là một công vụ viên, tròn 30 tuổi, tên Vương Văn Hoa, một xử trưởng có thực quyền trong chính phủ thành phố, trong nhà kinh doanh. Bà mẹ là bà chủ Triệu Hải Hoa của chuỗi quán ăn Trung " Cẩm phủ thịnh yến", người đeo đầy vàng bạc châu báu, lúc vừa tới đã dùng đôi mắt kiểm nghiệm sản phẩm để nhìn Tần Tây Trăn. Khá hài lòng với dung mạo không có chỗ nào chê trách của Tần Tây Trăn, nhưng mà mắt thì chẳng cố kỵ gì lướt qua mông cô, còn nói mấy lời đại loại ‘ Tiểu Tần nhà các vị gầy quá, phải ăn nhiều một chút, nữ nhân phải đẫy đà mới có phúc.’

Suốt cả bữa cơm, Triệu Hải Hoa cũng nói luôn mồm: “ Trước kia tôi nói với Văn Hoa nhà chúng tôi, chọn vợ nếu không phải là bác sĩ thì cũng là giáo viên, tốt nhất tuổi phải lớn hơn nó một chút, mới biết chăm sóc .”

“ Tôi chẳng cần nhà gái có thu nhập hay chức vị cao, dù sao chị cũng biết rồi đấy, nhà tôi không thiếu tiền, Văn Hoa giờ là xử trưởng, trước năm 35 đặt mục tiêu lên được cục trưởng ... Cơ mà có với nhà gái thì có yêu cầu học vấn.”

La Hân, mẹ của Tần Tây Trăn không ngừng gật đầu phụ họa, chỉ là nụ cười hơi gượng gạo.

Triệu Hải Hoa chẳng hề nhìn ra, cứ thế một mình thao thao bất tuyệt độc diễn: “ Đương nhiên, chúng tôi đánh giá rất cao Tiểu Tần nhà các vị, dù sao cũng được giáo dục nghiêm khắc, thanh danh giáo sư Tần không nhỏ, Văn Hoa nhà tôi rất kính phục anh.”

Vương Văn Hoa hết sức ân cần, phối hợp với mẹ mình không ngừng mời rượu Tần Khắc Quảng, mồm miệng hắn cũng khéo, ánh mắt không quên thi thoảng nhìn về phía Tần Tây Trăn, hàm ý làm vậy là vì cô.

Bị coi như một món hàng, Tần Tây Trăn thực sự hết chịu nổi, tất nhiên cô không phải loại nổi giận là đập bàn đập ghế, nhoẻn miệng cười với Vương Văn Hoa: “ Anh nói kính phục cha tôi, vậy anh có biết cha tôi sáng tác khúc Tam đàn ánh nguyệt vào năm nào không?”

Vương Văn Hoa hơi ngẩn ra, trước khi tới đây hắn đúng là đã cẩn thận xem qua một số lí lịch đơn giản về Tần Khắc Quảng, tất nhiên những giới thiệu công khai đó đều rất qua loa, hỏi tác phẩm thành danh của Tần Khắc Quảng thì hắn đáp được, chứ tác phẩm không nổi danh thì chịu, nhưng hắn cũng ứng biến nhanh: “ Thực sự là tôi không nhớ được năm sáng tác, nhưng đó là tác phẩm của thầy Tần mà tôi yêu thích, chỉ nghe đã thấy đưa về năm tháng xa xưa ...”

Tần Tây Trăn phì cười: “ Cha tôi làm gì có tác phẩm nào như thế.”

Vương Văn Hoa sượng mặt, không khí trở nên lúng túng.

Tần Khắc Quảng "cộp" một cái đặt cốc rượu lên bàn nghiêm mặt nhìn con gái. Triệu Hải Hoa là người làm ăn, xã giao sành sỏi, lảng đi rất nhanh, lại thêm La Hân phối hợp, nhanh chóng cứu vãn được bầu không khí của buổi xem mắt.

Suốt bữa cơm Tần Tây Trăn chẳng thèm đáp lại Vương Văn Hoa, lờ luôn người xung quanh nói gì, cô cứ cơm mình mình ăn, rượu mình mình uống. Nhưng khiến Vương Văn Hoa mê tít, cảm giác như có lửa cháy trong người.

Đợi bữa cơm kết thúc, Triệu Hải Hoa còn kéo riêng La Hân sang một bên, hài lòng nói:” Tôi ưng Tiểu Tần rồi đấy, Văn Hoa nhà tôi cũng thích lắm, tôi lâu lắm rồi không thấy nó hứng thú với một cô gái như thế. Chị cũng biết đấy, thiếu gì con gái chạy theo Văn Hoa nhà tôi, nhưng nó ngoan lắm, xưa nay không hề bừa bãi ... Chị về nhà làm công tác tư tưởng cho Tiểu Tần, vào nhà tôi, tôi không bạc đãi nó đâu, chiều nó như chiều công chúa vậy .”

Nói thì nói thế chứ, Vương Văn Hoa nhìn trúng dung mạo của Tần Tây Trăn, còn Triệu Hải Hoa thấy cô bé này không thèm khát tiền nhà mình, chẳng giống mấy đứa trước kia xem mắt, cứ sán đến lấy lòng bà ... Cho nên Triệu Hải Hoa muốn cưới Tần Tây Trăn về, còn tính khí tiểu thư kiêu kỳ kia à, về nhà bà, bà ta sẽ bắt phải quỳ xuống nghe lời .... Chẳng qua là con nhóc có chút ngang bướng, bà ta thiếu gì cách.

Còn trong mắt Tần Khắc Quảng và La Hân thì hôm nay con gái mình làm mất hết thể diện gia đình rồi.

Sau khi về nhà, La Hân vừa đóng cửa lại đã mắng: “ Đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mẹ đâu rồi, con có biết hôm nay con làm cha mẹ rất mất mặt không? Con làm cái gì thế hả? Đây là gia phong gia giáo nhà ta đấy hả?”

“ Mẹ còn nói tới gia phong gia giáo sao? “ Tần Tây Trăn còn ấm ức hơn, cô đã nhịn cả tối: “ Mẹ xem, mẹ là giáo viên cổ nhạc, vậy mà mẹ chịu được loại người như Triệu Hải Hoa, nghe bà ta nói năng thô bỉ như vậy mà còn phụ họa, vì sao? Vì nhà họ có tiền thôi chứ gì, vậy con hỏi, mẹ của con trước kia đâu rồi?”

La Hân không ngờ bị con gái chất vấn lại như thế, ấp a ấp úng: “ Cha mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà.”

“ Con nói chuyện với mẹ con kiểu đó à? “ Tần Khắc Quảng vỗ bàn: “ Cha nhịn con suốt bữa cơm rồi, con không biết nhìn lại bản thân xem thành cái gì rồi? Vô lễ, hỗn hào. ”

“ Con thành cái gì chứ? Cái gì thì cũng hơn cha. “ Tần Tây Trăn quật cường ngẩng đầu lên: “ Cha muốn con xum xoe với nhà đó sao, phải tỏa ra thùy mị nết na cho họ vừa lòng sao? Có phải cha nghỉ hưu rồi, cho nên bắt đầu tính đường lui cho mình không? Cho nên cha muốn nhốt con lại ở thành phố này, con từ nhỏ cha mẹ bảo học nhạc, con học nhạc, muốn con học múa, con học múa, rồi học dương cầm, con đã rất nỗ lực, không làm cha mẹ thất vọng, con được vào thẳng trường nghệ thuật, để rồi cuối cùng chỉ để ở lại thành phố nhỏ, làm giáo viên âm nhạc sao?”

Trước giờ cô luôn làm cô gái ngoan, luôn nghe lời cha mẹ, nhưng qua lần xem mắt hôm nay, cô lần đầu phát hiện hai người đối diện mình lại lạnh lùng như thế.

“ Can thiệp, can thiệp, chuyện gì cũng can thiệp ... Ngay cả nửa đời sau của con cũng muốn can thiệp, bạn bè con đứa nào đứa nấy đi cả rồi, theo đuổi ước mơ của họ, con thì sao? Ở lại Sơn Hải, lấy chồng chăm con, cứ thế già đi à? Ừ, vậy cũng đành đi, con cho rằng cha mẹ muốn con có cuộc sống bình yên ổn định, không phải trải qua sóng gió cuộc đời. Nhưng chuyện ngày hôm nay là sao? Con không tin cha mẹ không nhìn ra cái nhà đó thế nào, con tỏ thái độ không thích, cha mẹ không quan tâm, cha mẹ có để ý cảm thụ của con không? Không, cha mẹ nói là con làm cha mẹ mất mặt, vì sao? Vì tiền của họ.” Tần Tây Trăn uất ức hét lên: ” Tất cả vì tiền mà thôi.”

La Hân đã khóc không ra tiếng, Tằng Khắc Quảng giận tới toàn thân run rẩy. Tần Tây Trăn nói ra những lời sắc như dao đó, cô cũng dần bình tĩnh lại, nhưng càng nghĩ lại càng thấy mình sống cuộc đời thê thảm thế nào.

“ Cha mẹ có nhớ không, khi còn nhỏ con nói thích tàu hỏa, cha mẹ nói con có chí hướng. Kỳ thực không phải vậy đâu, con thích đoàn tàu chạy vèo vèo qua trước mắt, vì con khao khát ngày nào đó bước lên tàu, đi thật xa khỏi nơi này.”

Tần Tây Trăn đi tới ghế sô pha cầm lấy túi xách, Tần Khắc Quảng muốn ngăn cản bị cô đẩy sang bên.

Cửa đóng lại, ngăn cách tiếng khóc của La Hân lẫn tiếng quát tháo của Tần Khắc Quảng.

Tần Tây Trăn rời nhà, cứ thế đi một mạch về phía trước không quay đầu lại.

Cuối cùng mệt rồi, cô ngồi xuống một bồn hoa, quật cường cắn chặt răng, nhưng nước mắt chảy ròng ròng không gì ngăn được ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận