Trùng Nhiên

Chương 187: Cậu ấy à?!

Thành Đô.

Quần thể kiến trúc thời Hán của Thập Trung, mặt trời mùa đông lặn sớm, bầu trời chỉ còn một sắc màu mông lung, đèn trong lớp học bật sáng, rất nhiều học sinh tụ tập ngoài hành lang, làm trường học kết cấu vòng quanh này lúc nào cũng có tiếng ù ù tần số thấp.

Sắp hết năm, đêm Giáng Sinh vừa mới qua, quay đầu nhìn lại, Thập Trung đầy ắp thu hoạch, trước tiên chưa nói tới phần thưởng các loại cuộc thi lớn nhỏ, tỉ lệ đỗ vào đại học trọng điểm của khoa tự nhiên là 85%, khoa xã hội là 82%. Ngôi trường này vẫn là là ngôi trường cao trung đứng đầu trong tỉnh, thu hút vô số ánh mắt hâm mộ của người khác.

Thời gian chỉ về phía 6 giờ 30, chiếc xe khách lớn mà mọi người đang kiễng chân ngóng chờ đi vào sân rộng trước tầng lầu.

Đại biểu học sinh tham gia đại hội thanh niên tỉnh đã quay về rồi.

Lên báo chí, lên ti vi vào thời đại đó là chuyện rất hiếm có. Đặc biệt lại còn nhìn thấy bạn học của mình, vì thế đại biểu tham gia hoạt động lần này thu được danh tiếng rất lớn.

Đương nhiên khen ngợi của xã hội với Thập Trung là chuyện học sinh nơi này quen rồi, vốn là thế mà, đi tới đâu nói mình học ở Thập Trung, ánh mắt người quen thân thích sẽ khác ngay, luôn thấy ưu việt và tự hào, đó là học sinh Thập Trung.

Loại cảm giác ưu việt này thường chỉ thu lại khi đối diện với học sinh ưu tú hơn trong trường.

Đám học sinh gọi nhau ùa ra hành lang.

“ Trương Quang Hi, Đường Tử Kỳ, Khương Hồng Thược về rồi.”

“ Bên tổ chức đội hội thanh niên lần này thật giảo hoạt, cố ý chọn người xinh đẹp nhất để phát biểu, mục đích của họ đạt được rồi, mình thấy trên báo cho đăng hình ảnh của bạn ấy.”

“ Chuyến này cạnh tranh càng thêm gay gắt rồi.”

“ Không sao, không sao, cậu vốn bị loại ngay từ vòng gửi xe rồi, cạnh tranh có dữ dội hơn nữa cũng vậy thôi mà, ha ha ha .”

“ Sáng nay còn thấy xe của đài truyền hình tỉnh vào trường mình đấy, sắp phỏng vấn lên báo rồi, thật hâm mộ.”

Đang lúc toàn lời khen ngợi thán phục vang lên khắp toàn trường thì ở lầu đối diện có tiếng hô lớn: “ Trương Quang Hi! Rác rưởi! “

Tiếng hô cực lớn, làm xung quanh đang ồn ào yên ắng đôi phần.

Người bị chửi là một học sinh vừa mới từ trong xe ra, nhưng có vẻ là bạn bè trêu nhau nhiều hơn là sỉ nhục thật, Trương Quang Hi làm động tác phất tay về phía đó, tiếng cười rộ lên.

Thế là mở màn cho đám bạn xấu a dua theo hét lớn.

“ Lô Vũ Tiện.”

“ Lười Tư Niên.”

Cũng không hoàn toàn là chỉ gọi tên người phía dưới, có học sinh lầu đối diện nằm im cũng trúng đạn kinh hoàng kêu lên: “ Thằng thần kinh nào gọi tao đấy.”

“ Tôi thích bạn .” Màn trêu chọc đó chỉ kết thúc khi có người dùng hết sức hét lên: “ Khương Hồng Thược.”

“ Oa .” Tiếng bùng nổ vang lên khắp nơi, không biết tên nào biết lợi dụng tình thế như vậy, tức thì có người thuận thế phụ họa:

“ Khương Hồng Thược, tôi thích bạn.”

Tiếng hô thưa thớt lộn xộn ban đầu, dần lan rộng có tiết tấu.

“ Khương Hồng Thược.”

“ Khương Hồng Thược.”

Xen lẫn tiếng hô đồng thanh gọi tên ‘Khương Hồng Thược’ có người chơi trội:” Lâm Thanh Nhi, tôi thích bạn.”

Cô nữ sinh đột nhiên phát hiện nam sinh bên cạnh hét tên mình, mắng một câu "đồ điên" đỏ mặt chạy mất.

Đúng là cơ hội ngàn năm có một, đám nam sinh phát hiện lúc này hô tên người mình thích, lỡ bị từ chối sau này chưa ngượng là đùa được, nên những màn tỏ tỉnh công khai lan đi khắp trường.

Vì kiến trúc của Thập Trung năm trong vành đai một của khu trung tâm thành phố, hơn nữa so ra thì đây là tòa nhà cao nhất so với khu dân cư xung quanh. Tiếng la hét ở nơi này thậm chí khiến người dân gần đó chấn động, xe đi ngang qua cũng phải dừng lại.

Ai không biết còn tưởng là cái trại giam nào đó nổi loạn.

Tiếp nữa đến tất nhiên là các chủ nhiệm lớp ra mặt trấn áp, đề phòng học sinh bạo động, quát tháo học sinh vào lớp, mới ngăn được trò cười này.

Lúc đó không ai biết rằng, từ sau đó trở đi, mỗi khi đến Giáng Sinh hoặc là trước lễ tốt nghiệp, Thập Trung tạo nên một truyền thống hô tên người mình thích, còn kéo dài mãi ...

Vô số học sinh ở Thập Trung trải qua sự kiện này, nó trở nổi tiếng, có người bắt đầu tìm hiểu lai lịch ban đầu, mà nguyên nhân thì đã thành các loại truyền thuyết.

Thập Trung lúc này chưa được cởi mở như đời sau, thế nên màn hài kịch cuối cùng bị hiệu trưởng chỉ thị toàn bộ giáo viên chủ nhiệm ra tay trấn áp.

Đến nỗi hôm đó trong trường, giáo viên chủ nhiệm không dạy học mà tiền hành một màn giáo dục tư tưởng.

Chỉ là quá muộn rồi, về sau mỗi năm đám học sinh nổi loạn một lần

Ngày hôm sau đi học, mọi người vẫn còn bàn tán không ngớt chuyện Khương Hồng Thược trở về tạo thành sự kiện tỏ tình tập thể.

Ngoài Khương Hồng Thược vô tình gây ra sự kiện oanh động, Chu Húc cũng là nhân vật được nhắc tới rất nhiều.

Đem so với Khương Hồng Thược chỉ một tích tắc xuất thần lọt vào ống kính phóng viên thì Chu Húc, nhân vật được phóng viên đài truyền hình số hai Thành Đô tới chuyên môn phỏng vấn, rõ ràng nhiều đề tài để nói hơn hẳn.

“ Hôm qua Chu Húc lên ti vi đấy, đã xem chưa, những mười mấy phút liền ... Cậu ấy giới thiệu linh cảm để làm ra bức tường ‘văn hóa truyền thống’ ... Nghe hay lắm.”

Lúc này chỉ cần đi vào Thập Trung là có thể nhìn thấy bức tường văn hóa do Chu Húc làm, đó là tác phẩm liên quan tới văn hóa truyền thống, nét chữ bay nhảy, nhân vật sinh động, Chu Húc thể hiện kỹ xảo hội họa xuất sắc của mình, vẽ rất nhiều cảnh đẹp nổi tiếng ở Thành Đô, như rừng trúc nhà cổ, đường thi cao, một học sinh làm được tới mức đó, hết sức bất phàm.

“ Chu Húc giành giải nhất là chắc rồi.”

“ Nói thừa, trường mình mà không giành giải nhất tường văn hóa mới là xấu hổ, cơ mà nghe nói năm nay học viện ngoại ngữ, trung học Miên Sơn cũng mạnh lắm đấy.”

Khi mọi người còn đang bàn tán xem đối thủ tiềm tàng của Thập Trung bọn là ai thì có học sinh kích động cầm một tờ báo chạy vào hô: “ Hôm nay Báo đô thị Thành Đô đã cho đăng kết quả bình chọn tường văn hóa trường học đẹp nhất rồi ... Chu Húc đứng thứ hai.”

“ Có nhầm không vậy, Chu Húc làm sao đứng thứ hai được.”

“ Làm gì có tác phẩm nào tốt hơn của cậu ấy được.”

“ Giải nhất của trường nào?”

Chủ yếu là vì Chu Húc được lên ti vi, giới thiệu lai lịch và mục đích ban đầu làm tường văn hóa của Thập Trung, cho nên ai cũng đinh ninh rằng quán quân là của Thập Trung bọn họ rồi.

Chứ còn gì nữa, nếu có tác phẩm nào tốt hơn thì vì sao không ti vi đi, phỏng vấn Chu Húc làm gì chứ.

Tất nhiên đây không phải giải thưởng lớn gì, Thập Trung thiếu đi vài giải thưởng như vậy thì chẳng mảy may suy giảm danh tiếng của họ, nhưng mà thứ tưởng chừng nắm chắc trong tay, đột nhiên vuột mất làm ai nấy không thoải mái.

Biết tin trường mình không giành được giải nhất, học sinh Thập Trung xúm lại xem báo.

Bên trên đó ghi rất rõ ràng, giải nhất cuộc thi tường văn hóa trường học đẹp nhất thuộc về Trung học số một thành phố Sơn Hải, tác giả : Trình Nhiên, tác phẩm "Sao chổi Hale-Bopp".

Nhất Trung, cái trường này là trường nào vậy, sao chưa từng nghe thấy nhỉ?

Trình Nhiên, càng vô danh.

Vốn nếu Chu Húc đoạt giải nhất, học sinh Thập Trung cũng chẳng thấy có gì đáng kiêu ngạo.

Cơ mà bỗng nhiêu bị trường khác người khác đá văng sang bên, làm trên dưới xôn xao.

“ Không phải trường mình à, trước đó lên ti vi ồn ào để làm cái gì vậy, trêu nhau sao? Sơn Hải là cái thành phố bé tí xíu.”

“ Nhất Trung Sơn Hải có tiếng phết đấy, trọng điểm tình thì phải.”

“ Trọng điểm gì cũng bằng học viện ngoại ngữ không, bằng trung học Miên Sơn không? Hai trường đó còn chẳng hơn được chúng ta.”

“ Bình tĩnh đi, chỉ là bức tường văn hóa thôi mà.”

“ Bình tĩnh cái gì, giờ Chu Húc lên ti vi rồi, còn giới thiệu rất nhiều về trường mình nữa chứ, giờ không được giải nhất, định làm mất mặt chúng ta à?”

Lớp số 5, một nhóm học sinh cầm tờ báo nhao nhao cả lên.

Tương Thấm Tranh cùng đám học sinh đó nói vài lời bức xúc sau đó quay sang Khương Hồng Thược: “ Hồng Thược, trước kia bạn học ở Nhất Trung Sơn Hải đúng không, bạn biết người này không?”

“ Ừ, biết ... “ Khương Hồng Thược có vẻ thiếu tập trung:

Tương Thấm Tranh giục: “ Nói mau, người đó là ai, trông thế nào?”

Khương Hồng Thược nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết nghĩ gì mà khóe môi cong lên thành nụ cười, tựa đùa cợt đáp: “ Cậu ấy à, là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận