Trùng Nhiên

Chương 643: Chuyện không thể chấp nhận. (2).

“Ừ, vậy em nói đi.” Lục Vĩ thoáng có chút cảm giác không lành, mỉm cười phong độ:

Khương Hồng Thược tay ướt mồ hôi, khẽ cắn môi, cô đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay, từ ngày Trình Nhiên công khai nắm tay cô, cô đã có ý định này.

Nhưng nói ra làm sao để tránh tổn thương người khác không dễ dàng.

Công bằng mà nói, cô không hề ghét Lục Vĩ, thậm chí ngược lại, hồi bé cô rất sùng bái người anh hàng xóm này, song chỉ dừng ở đó thôi quan hệ hai người chưa bao giờ liên quan tới tình cảm nam nữ.

Cái dáng vẻ ngập ngừng đó của Khương Hồng Thược làm linh cảm trong lòng Lục Vĩ càng lúc càng rõ ràng, hắn tuy có bạn gái, không chỉ một, nhưng chưa bao giờ thực sự nghiêm túc, vì hắn không quá xem trọng, hắn một lòng chuyên tâm cho sự nghiệp.

Hắn chịu ảnh hưởng rất lớn của cha, cha hắn cả đời theo đuổi mục tiêu chấn hưng Lục gia, nhưng chính cha hắn cũng hiểu, muốn tạo ra một thế tộc, không phải một đời là đủ. Vì thế ngay từ khi hắn còn nhỏ, cha hắn đã dồn hết tâm huyết đào tào hắn, không chỉ dạy hắn kiến thức, còn trút cho hắn tư tưởng, tất cả vì chấn hưng gia tộc.

Với chuyện tình cảm, hắn chỉ coi là trải nghiệm để không uổng phí tuổi trẻ, cho tới khi hắn gặp lại Khương Hồng Thược, trong lòng mới có chút rung động thực sự.

Biết giữa hai gia đình có ý kia hắn không phản đối, cộng thêm điều kiện bản thân, hắn luôn tự tin mười phần, cho nên hắn không bỏ nhiều thời gian cho Khương Hồng Thược, chỉ thi thoảng gọi điện chuyện trò.

Giờ hắn mới nhận ra, hình như mình lơ là rồi.

Quả nhiên Khương Hồng Thược nói :” Em nghĩ, chuyện giữa hai chúng ta đã khiến nhiều người phải phiền não, cứ ở trong trạng thái không rõ ràng như vậy là không tốt, cho nên em muốn cùng anh làm rõ ràng chuyện này. Em luôn coi anh như anh trai vậy, mong anh hiểu cho.”

Lục Vĩ trầm mặc, không nói một lời, từ từ cầm cốc cà phê lên uống, mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô.

Khương Hồng Thược từ hồi hộp bất an chuyển thành có chút sợ hãi, sự thâm trầm quá mức đó khiến cô cảm thấy toàn thân không tự nhiên, cô tận lực tránh người Lục Vĩ bị tổn thương, cô không ngây thơ mong muốn quan hệ hai người không ảnh hưởng gì, chỉ mong giữ được kỷ niệm đẹp trước kia, nhưng bây giờ xem ra là không thể.

Chỉ là chuyện này không thể để lâu được nữa, cô luôn chú ý tới chuyện trong nhà, không thể vờ không biết, không thể không nói ra, đó cũng là vì sự tôn trọng với Lục Vĩ.

“Vì cái cậu tên Trình Nhiên đó hả?” Một lúc lâu sau, Lục Vĩ mới bình tĩnh hỏi, nhưng không khó nhận ra, đó là sự bình tĩnh cố kìm nén: “Cậu ta tốt vậy sao?”

Đã tới nước này, Khương Hồng Thược chỉ đành nói :“ Chuyện đó, có nhiều người đánh giá khác nhau, em chỉ thấy mình và bạn ấy hợp nhau.”

“Ừ, anh biết rồi.” Lục Vĩ cười nhẹ rồi lại cầm cốc cà phê lên tiếp tục uống:

Khương Hồng Thược còn muốn nói thêm, nhưng Lục Vĩ không nhìn cô nữa, thái độ cũng tỏ rõ ràng không muốn nói chuyện, cô ngồi đó rất lùng túng, không biết phải làm sao, cuối cùng nói “vậy em về trước.”, Lục Vĩ cũng không có phản ứng.

Trời từ hoàng hôn chuyển sang tối đen, Lục Vĩ vẫn ngồi đó.

“Xem ra cô bé này được chiều chuộng thành kiêu ngạo quá mức rồi, cần một bài học mới được …” Rất lâu sau Lục Vĩ đứng dậy gương mặt điển trai lúc nào cũng nhã nhặn điềm đạm chuyển sang vặn vẹo, tuy hắn có chút rung động với Khương Hồng Thược, nhưng không tới mức tức giận đến thế khi bị từ chối. Chỉ là chuyện giữa hai nhà đã lan truyền trong giới quyền quý thủ đô rồi, nếu giờ hắn bị “cướp vợ” không phải là thành trò cười hay sao, hắn còn thể diện gì nữa? Lúc đó cả Lục gia cũng thành trò cười, vậy thì còn nói gì tới chấn hưng gia tộc.

Đây là điều không thể chấp nhận.

Máy bay xuất phát từ Thành Đô, chuyển máy bay ở Bắc Kinh, đây là chuyến hành trình kéo dài, phải bay tới hơn hai mươi tiếng, Trình Nhiên lại chẳng phải lần đầu đi máy bay, chẳng phải lần đầu đi xa nhà, cho nên nếu nói tới kích động gì đó còn chẳng bằng đám bạn bè đi tiễn chân.

Nhớ lại Du Hiểu ôm chặt mình tới hai lần, cứ như sinh ly tử biết làm y vừa cảm động lại thấy buồn cười.

Diêu Bối Bối cũng ôm nhẹ một cái, nhưng đủ khiến Trình Nhiên cảm nhận được sự đàn hồi kinh người kia, cô bạn này phát triển thật tốt.

Liễu Anh, Dương Hạ thì chỉ đứng cùng mẹ y vẫy tay thôi.

Sau khi lên máy bay Trình Nhiên đã có chuẩn bị sẵn đối phó với chuyến lữ trình dài này, đó là ngủ, đến giữa chừng tỉnh lại nhìn thấy cha đắp chăn lên người mình, lại ngủ tiếp.

Rốt cuộc máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống Sân bay quốc tế Washington Dulles, Trình Nhiên được cha đánh thức, y mơ hồ nhớ đây là bối cảnh của bộ phim Oai rồng gan hổ 2 tức là Die Hard 2 - Đương đầu với thử thách 2, cũng không biết thế giới này có bộ phim ấy không nữa.

Máy bay dừng lại, Trình Nhiên đứng dậy lấy hành lý, máu lúc này tựa hồ mới bắt đầu lưu thông, tai cũng bớt ù, đau lưng mỏi người. Y thề sau này sẽ không đi theo cha mình hoạt động tập thể nữa, vì cha y không muốn dùng đặc quyền ngồi khoang hạng nhất, y cũng không tiện ngồi một mình, nếu không cha đơn giản tiết kiệm, con lại làm tổng tài bá đạo còn ra cái gì.

Thế nên suốt chuyến hành trình với Trình Nhiên mà nói là một cuộc hành xác.

Trình Nhiên không phải chưa bao giờ trải qua chuyện này, năm xưa xa nhà đi học từng ngồi ghế cứng trên tàu hỏa một ngày một đêm, lúc mới đi làm càng chạy như con thoi, nhưng mà từ nghèo khó sang xa hoa thì dễ, chứ từ giàu có quay lại thì khó lắm.

Cha y vẫn giống như kiếp trước, vẫn là tấm gương của y, ngồi máy bay hai mấy tiếng, chẳng hề nhìn thấy mệt mỏi, tinh thần vẫn phấn chấn, xuống máy bay mà sống lưng vẫn thẳng tắp.

Trình Nhiên không khỏi bội phục, quân đội đúng là nơi rèn rũa con người, phục thế thôi, còn y thì miễn đi.

Đi cùng hai cha con họ có không ít người, chuyến đi này lấy danh nghĩa hội liên hiệp doanh nghiệp Thành Đô, đi khảo sát môi trường kinh doanh.

Người thì đông, lại không phải ăn mặc kiểu đi du lịch, ra nước ngoài vẫn là cái gì đó trang trọng ghê gớm lắm, ai nấy mặc vest đeo ca vát đáng hoàng, thần sắc tựa hồ bước vào cuộc đàm phán sinh tử nào đó, không nói không cười.

Một nhóm người đông như thế tất nhiên gây chú ý, Trình Nhiên thấy nhiều người nhìn về phía họ, trong đó không thiếu mấy em gái Mỹ xinh xắn, vóc dáng rõ ràng bốc lửa hơn rất nhiều con gái Trung Quốc thích vẻ đẹp mảnh mai.

Về sau Trình Nhiên phát hiện phát hiện ra người ta không nhìn tiểu soái ca y, mà ở lối ra có mấy nữ phóng viên mặc đồ công sở, cùng người quay phim vác camera, nhìn tiêu chí chừng năm sáu nhà, chẳng lẽ là đón bọn họ? Không thể nào.

Trình Phi Dương cũng cảm thấy kỳ quái, đoàn người bọn họ lên đường không phô trương gì, chỉ có công ty hợp tác đương địa ra đón, đâu có nói tới an bài này.

Hẳn là có người khác.

Đợi đi tới gần chỗ truyền thông, nhìn thấy tấm biển tiếng Anh "Hiệp hội thương mại Trường An."

Tôn Quảng Chấn ở văn phòng Phục Long Santa Clara tới đón đoàn người họ, nồng nhiệt bắt tay hàn huyên xong. Đột nhiên phía đại sảnh sân bay bùng phát tiếng huyên náo, đoàn phóng viên trở nên tích cực, ở cửa ra khác là đội ngũ cũng tới từ trong nước, cấp bậc rất cao, đèn flash chớp liền hồi.

So ra bọn họ cũng đông người, cũng ăn mạc rất trang trọng, nhưng chỉ có hai chiếc xe khách lớn tới đón, chênh lệch là hết sức rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận