Trùng Nhiên

Chương 685: Sinh viên mới báo danh. (1)

Năm 2000 là một năm gian nan, kinh tế internet rơi vào mùa đông ảm đạm, Phục Long bị nước Mỹ phong tỏa kỹ thuật, Alibaba giảm biên chế, lượng lớn công ty internet sụp đổ, bên ngoài hỗn loạn, không biết ánh bình minh ở nơi nào.

Còn Trình Nhiên và đám bạn lên đường học đại học.

Ngày 24 tháng 8, Dương Hạ tới Bắc Kinh, chuyến hành trình kéo dài hai ngày một đêm, cô đi bằng tàu hỏa, cha mẹ cô cùng đi cùng, chuyến tàu này cũng có không ít học sinh mới tới thủ đô báo danh. Trong toa tàu, Dương Hạ còn bất ngờ gặp được bạn học ở Thập Trung, một nữ sinh tên La Thiến, cũng đỗ vào Thanh Hoa, thành tích tương đương với Dương Hạ.

Không phải Dương Hạ tới tìm La Thiến mà La Thiến đi tìm Dương Hạ, vốn không mấy quen thuộc, hai người trên tàu lại như đôi bạn thân, từ sáng sớm thức dậy tới gian về sinh rửa mặt, trưa đi ăn cơm, rồi lại ngồi trên giường nằm tán gẫu, nói chuyện quá khứ, nói chuyện tương lai, nói về cuộc đời học sinh nơi đất khách quê người, hai người thân thiết cực, có cảm giác gặp nhau quá muộn.

Chủ đề nói nhiều nhất là Thập Trung, chủ yếu là La Thiến nói, vì cô học ở đó ba năm: “ Không ngờ thật ấy chứ, Khương Hồng Thược và Chu Húc truy đuổi nhau liên tục trên bảng thành tích, thành câu chuyện đẹp, thế rồi Trình Nhiên ở đâu xuất hiện. Bạn không biết chứ, trước đấy hai người bọn họ gần như cũng nào cũng sóng vai nhau, xuất hiện ở rất nhiều cuộc thi, hoạt động, một lần họ tham gia thi đấu về, lúc đó cả trường hô tên hai người bọn họ, ầm ĩ tới mức nhà trường còn ra lệnh cấm chí tụ tập la hét quá lớn ở hành lang đấy. Bạn không biết chứ, lúc đó ai chẳng nghĩ Khương Hồng Thược và Chu Húc là một cặp, đẹp đôi quá mà, thế rồi Trình Nhiên tới một cái Chu Húc ra rìa, giờ ai cũng gọi họ là ‘thần điêu hiệp lữ’, không mấy người nhớ Trình Nhiên mới là người thứ ba chen ngang.”

“ Ôi, nhớ lại khóa chúng ta bao nhiêu chuyện vui như thế, không biết bọn nhỏ sau này kế tiếp chúng ta có kế thừa được truyền thống này không.”

Bản thân hơn người ta một hai tuổi, chỉ là thấy mình tốt nghiệp rồi, ở đẳng cấp khác rồi, nên đường đường chính chính gọi người ta là bọn nhỏ.

“ Mà nói mình vẫn còn tức Trình Nhiên đấy, cậu ta đúng là đồ phá hoại, chúa gây chuyện, trước kia vào được Thanh Bắc điều cực kỳ tự hào, ai cũng hâm mộ. Trình Nhiên chơi trò khác người, đâm ra mọi thứ biến vị, có mấy người vào cùng trường với Trình Nhiên, chẳng qua là không đủ khả năng vào Thanh Bắc, giờ vênh vênh váo váo, nói cái gì mà không cần vào trường tốt nhất, mà vào trường phù hợp nhất, làm như những người chọn Thanh Bắc như bọn mình chỉ a dua thôi vậy.”

“ Biết Vương Minh lớp số 7 không, cậu ấy siêu lắm đó, nhất là số học, vốn cậu ấy nhắm vào đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, kết quả hôm đầu đi thi chẳng biết làm sao mà bị trúng mưa, tối về cảm, cố gắng đi thi mà thành tích không tốt, chỉ có thể vào được trường đại học loại hai. Bình thường như vậy thì anh chẳng học lại một năm thi tiếp đúng không, vậy mà cậu ấy vung tay nói, học trường nào chẳng thế, quan trọng là ở bản thân. Trình Nhiên thật đúng là ... Cứ nghĩ tới cậu ta mình thấy khó ở.”

Dương Hạ tủm tỉm cười, cái cảm giác đó cô trải qua mười mấy năm rồi, còn lạ gì nữa, Trình Nhiên ấy à, không cần biết thay đổi kiểu gì, lúc nào cũng biết cách làm người ta tức điên.

Cuối cùng tàu cũng giảm tốc độ, tiếng loa thông báo phát ra, bọn họ đã vào nhà ga phía tây Bắc Kinh.

Sau đó là một màn huyên náo hỗn loạn lấy hành lý, tìm kiếm điểm tiếp đón của Thanh Hoa, cũng không khó tìm, một tấm băng rôn đỏ chăng ngang vô cùng bắt mắt, có học sinh mặc đồ đồng phục màu ca phê ngồi sau chiếc bàn xếp sẵn, đón học sinh và gia đình, dẫn lên chuyến xe riêng đưa tới trường học.

Nhà La Thiến và nhà Dương Hạ lên cùng một chiếc xe, hai cô gái lại dính với nhau, vừa hồi hộp lại vừa háo hức nhìn quanh, tựa như mèo con lần đầu bước chân khỏi ổ, tuy không phải lần đầu tới thủ đô, cảm xúc lúc này lại hoàn toàn khác.

Xe đi thẳng một đường tới Thanh Hoa, từ xa đã thấy cổng trường lớn màu trắng, hết sức nổi bật, xe còn chưa dừng hẳn thì ở đâu kéo tới đám đông la hét " Khoa Vật lý công trình! Vật lý công trình!" " Thủy lợi cầu cống!" " Các huynh đệ tỷ muội của học viện tài liệu tập hợp", cứ như đi đánh trận, tài xế phải thò đầu ra ngoài quát, không tránh đường xô chết người không chịu trách nhiệm.

La Thiến và Dương Hạ há hốc mồm nhìn, đây chính là Thanh Hoa đấy à, sao mà như ... đám người điên vậy? Hai cô gái nhìn nhau phì cười, xem ra có cùng suy nghĩ.

Vừa xuống xe một cái là màn cướp người, La Thiến bị khoa tin tức cướp đi, Dương Hạ bị khoa của mình bắt mất, đám người đó nhiệt tình tới mức làm người ta phát sợ. Ngay ngoài cổng trường xếp dãy bàn dài, nơi đó tư vấn và phát các loại giấy tờ cùng nhắc nhở điểm cần chú ý cho học sinh mới.

Có hai anh chàng xông pha xách hành lý hộ Dương Hạ, nhưng mà bộ dạng thì hết sức không đáng tin cậy, như dân bốc vác ở bến xe, làm cha mẹ cô sợ hết hồn, lo bị người ta lừa lấy mất đồ, dứt khoát không chịu.

“ Các cậu thôi đi không hả, làm người ta sợ đấy. “ Sau đó một nữ sinh ngồi sau bàn đứng dậy vo viên từ giấy ném vào mặt một trong hai anh chàng kia, thấy mất mặt vì đám bạn dại gái, vẫy tay gọi: “ Dương Hạ, Dương Hạ, tới chỗ chị này, ở đây ở đây.”

Dương Hạ nhìn kỹ, không nhận ra là ai, có quen đâu.

“ Chị từng tới Thập Trung, chắc em không nhớ rồi, tới chỗ chị báo danh. “ Nữ sinh kia gọi Dương Hạ tới, sau đó bảo cô lấy tài liệu ra để mình kiểm tra xem đã đầy đủ hay chưa:

Dương Hạ lấy tài liệu chuẩn bị sẵn đưa ra, trong lúc nữ sinh kia xem tài liệu, cô nhìn quanh, không khí hết sức náo nhiệt, thi thoảng có xe khách lớn dừng lại, một màn tranh cướp khi nãy lại xuất hiện, hết sức buồn cười, nhìn có vẻ hỗn loạn, kỳ thực tổ chức rất tốt, học sinh mới nhanh chóng được đưa tới địa điểm cần thiết, tất nhiên không phải ai cũng được đối xử đặc biệt như cô, nguyên nhân khỏi nói cũng rõ rồi.

Thế rồi tình cờ hai chữ "Trình Nhiên" mọt vào mắt cô, đó là tờ báo ở bàn bên cạnh, chắc ai đó đang đọc dở, bài báo nói về việc đại học Khoa kỹ Trung Nam nhận Trình Nhiên.

" .... Trình Nhiên gia cảnh bần hàn, nhưng dựa vào sự cần cù bền bì, có được thành tích tốt, đây là điều hiếm có. đại học Trung Nam vì biểu dương tinh thần này, chuyên môn cấp học bổng chị giá 10 vạn, đây là mức học bổng chưa từng có trong lịch sử trường, nhưng với một trạng nguyên tỉnh, tựa hồ không quá. Hiệu trưởng trường nói, chúng tôi cổ vũ học sinh khắc khổ học tập, phấn đấu vươn lên, học bổng này là lời hứa giúp các bạn học sinh yên tâm học tập, thuận lợi hoàn thành chương trình học ....

Vị sư tỷ kia thấy Dương Hạ để ý tới bài báo, đột nhiên nổi giận nói: Xem đi, bảo sao bạn học của em lại không chọn Thanh Hoa, thì ra đại học Trung Nam bày trò bàng môn tà đạo, khoản tiền lớn như thế, cậu ta không bị hạ gục mới lạ ... Ài, thông cảm, hoàn cảnh cậu ấy khó khăn mà.”

Dương Hạ không tin, cầm cả tờ báo lên đọc, vì không có ảnh, suýt nữa cô tưởng trùng tên cơ.

Trình Nhiên

Gia cảnh bần hàn?

10 vạn tiền học bổng?

Những từ đó làm Dương Hạ dở khóc dở cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt bâng khuâng nhìn về phương nam, tới môi trường tự do hơn, lại còn xa nhà, chẳng biết cậu ấy sẽ tiếp tục gây ra chuyện gì nữa đây.

Dương Hạ thở dài, lo không hết mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận