Trùng Nhiên

Chương 96: Liên hoan. (1)

Có lẽ ngày tốt nghiệp là lúc đám học sinh quyến luyến với trường lớp bạn bè nhất. Không ít học sinh hẹn nhau cùng đi dạo quanh trường, chuẩn bị sẵn cả máy ảnh, cố gắng chụp lại thật nhiều hình ảnh của mình cùng bạn bè ở nơi này. Cũng có học sinh đã lập kế hoạch trước rồi, lát nữa sẽ đi đâu, làm gì, rất tỉ mỉ ...

Cũng có thiếu nam thiếu nữ lặng lẽ đứng xa nhìn người mình thầm mến.

Mấy cô gái Dương Hạ, Trương Tiểu Giai, Diêu Bối Bối vẫn tụ tập cùng một chỗ như mọi khi, tiếp tục đề tài về Lý Trảm lúc nãy còn đang nói dang dở.

Trương Tiểu Giai ở trạng thái cực kỳ phấn khích: | Đáng đời lắm, Trình Nhiên làm rất tuyệt, lần này cậu ấy coi như đã vì dân trừ hại, mình tuyên bố đơn phương tha thứ cho mọi lỗi lầm của cậu ấy.”

“ Nhưng mà không nhầm chứ, làm sao mà thành tích lên nhiều như vậy, không phải chỉ cần đỗ vào Nhất Trung là được sao, thi nhiều điểm như vậy để làm gì? “ Diêu Bối Bối rất không cam tâm, dậm chân hậm hực: “ Thật đáng ghét, vì sao lại là Trình Nhiên?”

Trương Tiểu Giai có chuyện thắc mắc từ lâu rồi: “ Bối Bối, rất cuộc là bạn có vấn đề gì với Trình Nhiên thế, bạn lúc nào cũng chướng mắt với cậu ta, hai người tính ra cũng là thanh mai trúc mã mà …”

“ Hừ, ai là thanh mai trúc mã với cậu ta, nhìn cái mặt đã không ưa thôi, mà này Trương Tiểu Giai, bạn mới là người có vấn đề đấy, nhận ra rồi nhé, người nhắc tới Trình Nhiên nhiều nhất chính là bạn đó, thế là sao hả, khai ra. “Diêu Bối Bối cười ranh mãnh.

“ Làm gì có. “ Trương Tiểu Giai lén đưa mắt nhìn Dương Hạ.

Chỉ là Dương Hạ không tập trung cho lắm, ánh mắt thi thoảng nhìn phía xa.

Nơi ấy có một thiếu niên, thi thoảng có người đi qua ôm vai cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy, thậm chí quá đáng nhất là có người mang cuốn sổ tay tới, nghiêm túc hỏi bí quyết học tập, sau đó ghi lại.

Đó có còn là Trình Nhiên mà cô biết không? Cô nhớ năm đó 9 tuổi, sinh nhật mình, cha cô mua cho cô một cái váy rất đẹp, mọi người chơi cảnh sát bắt trộm, cô và Trình Nhiên một nhóm làm trộm, nấp đi cho người khác tìm. Khi đó Trình Nhiên vừa gầy vừa nhỏ, cứ lẽo đẽo theo sau cô, còn muốn nắm tay cô, cô không cho nắm, Trình Nhiên chạy đuổi theo phía sau, vấp ngã, bò lên, rồi tiếp tục đuổi theo, mắt đỏ hoe.

Ấn tượng của cô về Trình Nhiên là thế, lúc nào cũng bám theo sau cô, đôi lúc khiến cô thấy phiền toái.

Nhưng bây giờ Trình Nhiên không còn suốt ngày quanh quẩn bên cạnh cô nữa rồi. Chẳng biết từ khi nào thằng bé gầy gò đó đã thành chàng trai mái tóc đen mềm cao ráo, tuấn lãng ưa nhìn, thi thoảng vô tình quay sang bắt gặp ánh mắt cô, mỉm cười khiến người ta tâm thần xao động.

Nhìn thấy Du Hiểu và Trình Nhiên đi qua, Trương Tiểu Giai ra sức vẫy tay: “ Này, các cậu nhớ đấy nhé, tối nay liên hoan ở Vọng Hải Lâu, nơi đó rộng rãi ... Trình Nhiên, bọn mình bắt Dương Hạ của cậu đi trước, lúc đó nhớ đến...”

Dương Hạ không ngờ Trương Tiểu Giai đột nhiên mồm mép không nắp, Dương Hạ vội đưa tay ra bịt lấy miệng, hai cô gái ôm lấy nhau.

Trương Tiểu Giai vẫn cố nói qua khe bàn tay Dương Hạ:” … Dương Hạ của cậu ... khi đó gặp nhau nhé.”

“ Ừ, tất nhiên rồi.” Trình Nhiên vẫy vẫy tay cười, liên hoan tốt nghiệp mà, làm sao vắng mặt được.

Ở gần cổng trường, Trình Nhiên nhìn thấy cách bồn hoa không xa, Khương Hồng Thược đang bị đám bạn cùng lớp vây quanh. Lúc này ở trong tường, hai người họ không có cơ hội tiếp cận nhau, Khương Hồng Thược từ khi lấy khả năng thực sự của mình ra, đã định sẵn cô không thể bình yên ở trường học như trước, mà Trình Nhiên cũng chẳng khác gì.

Trình Nhiên làm động tác gọi điện thoại, Khương Hồng Thược khẽ gật đầu, ngoài chính họ ra, không ai biết hai người vừa giao lưu với nhau.

Vừa ra ngoài cổng, có ba nữ sinh đứng đó, có vẻ chờ đợi đã lâu.

Trình Nhiên nhận ra, đó là bạn bè của Đỗ Vũ Đình đã gửi thư tình cho mình hôm đó ... Ánh mắt y di chuyển qua bên cạnh, quả nhiên thấy ở bên cạnh cửa hiệu chuyên bán đồ uống. Đỗ Vũ Đình đứng đó, tóc tết thành hai bím đáng yêu, mặc cái váy đẹp đẽ bắt mắt, vóc dáng thon thả thanh tú, chỉ là đang u oán nhìn y.

Bắt gặp ánh mắt Trình Nhiên nhìn sang, Đỗ Vũ Đình cao ngạo quay đầu đi.

Chuyện gì thế?

Trương Yến lớp số 5 đã có chuẩn bị trước, đi tới trước mặt Trình Nhiên lớn tiếng tuyên bố:” Trình Nhiên, tôi nói cho cậu biết, Đỗ Vũ Đình nhà chúng tôi chỉ đùa với cậu thôi, bạn ấy không thích cậu.”

“ Đúng thế, cậu đừng có mà mơ mộng nhé.”

“ Thu lại cái ảo tưởng của cậu đi, cậu nghĩ mình ai vậy là mà cho rằng Đỗ Vũ Đình thích cậu chứ ? Xì ...”

Nói xong đồng loạt ném cho Trình Nhiên ánh mắt khinh bỉ sau đó đi tới hiệu đồ uống, khoác tay Đỗ Vũ Đinh, bốn cô gái ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước đi.

Nhìn bộ dạng giống như tới trừng phạt kẻ phụ lòng vậy.

Mấy cô gái làm chuyện này rất công khai, còn lớn tiếng, khiến nhiều người không biết đầu đuôi thế nào chỉ trỏ về phía cổng trường nơi Trình Nhiên còn đang đứng đực mặt ra như con gấu mèo lớn.

Khi qua chỗ rẽ, Trương Yến còn quay lại lè lưỡi với Trình Nhiên.

Trình Nhiên chỉ còn biết lắc đầu, tâm lý báo thù của tiểu nữ sinh ở cái tuổi này mà đã mạnh như vậy sao, thể nào sau chuyện này y cũng có cả đống anti fan.

Du Hiểu làm bộ mặt ghê tởm: “ Cái thứ phụ bạc, từ giờ trở đi mày tránh xa tao ra.”

“ Cút!” Trình Nhiên bực mình co chân đá Du Hiểu, hắn chạy đi như một làn khói, cuộc báo thù nho nhỏ cho bạn của đám thiếu nữ, những tiếng cười xung quanh. Chuyện kiếp trước chưa từng cảm thụ, không cần biết người khác nhìn mình như thế nào, Trình Nhiên cảm giác ...

Thật là tốt.

Thiếu niên vô tâm ham chơi, thanh nhiên theo đuổi ái tình đau khổ, tráng nhiên vì gia đình mà theo đuổi danh lợi vất vả phấn đấu, đến tuổi già tĩnh tâm dưỡng khí. Rất nhiều người theo đuổi một cuộc sống kích thích, cuối cùng quay đầu nhìn lại chỉ là con số không, bọn họ bỏ qua quá nhiều thứ bình thường mà quý giá.

Điểm này Trình Nhiên có cảm xúc rất sâu.

Có người không biết ngọn nguồn, cho rằng Trình Nhiên ảo tưởng cho rằng con gái nhà người ta thích mình, vài người biết chuyện thì phì cười vào hùa góp vui trêu chọc Trình Nhiên. Còn cả người chứng kiến cảnh đó chỉ thấy không khí đầy mùi chua.

Tất cả được cơn gió ấm áp cuốn hết tâm tình thiếu niên mang đi xa.

Đây mới là điều tốt nghiệp nên có.

….. ….. ….

Vọng Nguyệt Lâu là nhà hàng nằm ở phía đông khu nội thành, hoàn cảnh tốt, không gian rộng. Dùng đá núi, trúc xanh và những con suối nhỏ nhân tạo ngăn cách thành từng khu vực, mỗi khu vực đặt được vài cái bàn, tự thành không gian riêng, là một trong số nhà hàng có đặc sắc ở Sơn Hải. Ưu thế lớn nhất là diện tích lớn, nhiều người thích tổ chức tiệc kết hôn ở đây.

Đây đương nhiên là chỗ đắt tiền, học sinh không thể tới tiêu phí được, nhưng luôn có bậc cha mẹ không ngại tốn kém để con mình có buổi lễ tốt nghiệp đáng nhớ.

Lúc này người tới đã khá đông, nhiều khu vực đã chật kín người, tất nhiên không phải toàn là học sinh, cũng có các vị khách ngồi trong gian nhã tọa, nhìn học sinh ăn cơm liên hoan sinh cảm khái.

Du Hiểu và Trình Nhiên tới nơi, Khương Hồng Thược vừa vặn sau giả sơn đi ra, thấy hai người họ, mặt rất lạnh lùng: “ Trình Nhiên, thật quá đáng, sao cậu có thể làm con gái nhà người ta thương tâm như thế?”

Lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Khương Hồng Thược, Du Hiểu giật đánh thót, ra sức nháy mắt ra hiệu với Trình Nhiên.

“ Này, đừng có vào hùa với bọn họ như thế chứ, có gì hay đâu.”

Ài, cái thằng này, ăn nói kiểu gì thế, bảo sao bị con gái ghét, Du Hiểu đang định chấn chỉnh Trình Nhiên, không ngờ Khương Hồng Thược mới đầu làm mặt lạnh, lúc này lại như núi tuyết tan chảy, lộ ra vẻ đẹp chưa từng thấy.

Sao kỳ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận