Trùng Nhiên

Chương 279: Phiền não của thiếu niên. (1)

Vụ thiên tai mang tính toàn lưu vực này mang tới kinh nghiệm và bài học lớn về tai họa quy mô lớn, cũng xúc tiến công trình thủy lợi thăng cấp. Đồng thời để trong nước nhìn thấy tiền độ và ứng dụng của kỹ thuật thông tấn trong phòng chống thiên tai, vì thế rất có khả năng mau chóng kiến thiết ở mặt số hóa giảm thiểu tác hại thiên tai.

Từ lúc trọng sinh tới giờ, Trình Nhiên đều lấy hưởng thụ cuộc sống làm tiền đề, cẩn thận bảo vệ cuộc sống nhỏ của mình. Thế nhưng thông qua sự kiện này, y có suy nghĩ khác, đôi khi buổi tối xem thời sự nhìn thảm cảnh diễn ra khắp nơi, có lúc cả đêm không ngủ được, đột ngột tỉnh lại, nhìn bầu trời đầy sao, không biết mình sống như thế có vô tâm ích kỳ quá hay không?

Y chưa bao giờ nghĩ việc mình trùng sinh có ý nghĩa định mệnh trọng đại nào đó, nhưng bản thân đích thực nắm trong tay nhiều thứ, có thể làm có thể thay đổi nhiều việc.

Vậy mình nên có trách nhiệm hơn chăng?

Hơn nữa con người luôn có khát vọng vinh dự, dù là người trọng sinh cũng không khác, đôi khi nhìn người ta thảo luận và tán dương hệ thống cảnh báo kia, Trình Nhiên rất muốn cầm cái loa, gặp ai cũng nói lớn :" Có biết không, hệ thống cảnh báo thiên tai Phục Long là chủ ý của tôi đấy", đại loại như vậy. Hoặc cũng có kích động mua cái Ferrari để cho toàn bộ đường phố nhìn mà sảng khoái.

Nói cho cùng mình là người phàm tục thôi.

Ký ức về trận lũ lịch sử mùa hè năm đó, đối với người cùng tuổi ở thành phố nhỏ nằm sâu trong nội địa mà nói, đa phần ấn tượng đều tới từ nội dung trên ti vi , chỉ là mưa lớn liên miên làm con đường thấp bị ngập, khó qua lại, mọi người phải sắn ống quần lội nước về nhà.

Thậm chí đối với trẻ con ở rất nhiều nơi mà nói, đó là một mùa hè rất vui, trường học bị nhấn chìm không phải đi học nữa, lại còn làm thuyền tự chế bằng đủ thứ vật liệu khác nhau để đua, được bắt cá ngay trên phố, không biết bao nhiêu thứ thú vị ...

Đám trẻ con trong khu tập thể Hoa Thông cũng bị báo chí ảnh hưởng, có một hôm Trình Nhiên thấy Diêu Bối Bối và Dương Hạ mắt đỏ hoe, vì đọc báo nhìn thấy từng hàng quân phục xanh mệt ngã ngục trong cái lán đơn giản, bà cụ già mếu máo khóc mất hết gia đình trong một đêm ...

Nhưng đồng thời mọi người cũng ưỡn ngực tự hào, vì ngay cả người ở khu tập thể chính phủ bên cạnh cũng nghe ngóng, có phải hệ thống cảnh báo thiên tai kia do công ty Phục Long nhà các bạn làm ra không?

Đó là một cái mùa hè hỗn loạn vẫn rộn tiếng ve kêu.

Khi cả nước chiến đấu chống lũ thì thành phố Sơn Hải chẳng ảnh hưởng gì, nên đi làm thì vẫn đi làm, phải đi học thì vẫn đi học, nước lũ khủng khiếp chỉ là tin tức xa xôi trên ti vi và qua lời bàn tán của mọi người.

Đầu tháng 6, Tạ Hậu Minh lên ngựa tới Thành Đô nhậm chức, mẹ con Tạ Phi Bạch cũng chuyển nhà theo.

Trước khi đi tới trường làm thủ tục, không ít người vỗ tay sung sướng, tựa hồ Tạ Phi Bạch đi rồi là bớt một thứ họa hại.

Tạ Phi Bạch bực tức lắm, rõ ràng là mình có làm gì đâu ... Chẳng qua là lúc khai trường có đấm tím mặt đám Tề Thịnh thôi mà, về sau cải tà quy chính đấy thôi ... Rõ ràng là đi đá bóng, thế mà những đứa đang đá xin nghỉ hết, khó khăn lắm mới tóm được hết bọn chúng lại, hạ mình nói mọi người cùng chơi không bắt nạt ai hết. Kết quả đứa nào đứa nấy nhũn như bún, đá bóng gì mà cả đội cứ có bóng là chuyền ngay cho hắn, đối phương thấy hắn thì tự động né, cầu môn rộng thênh thang ...

Nhất là có nữ sinh khiến hắn động lòng, Tạ Phi Bạch thành tâm theo đuổi, mới đầu cô gái đó thẹn thò đồng ý một nửa, thế mà chỉ mấy hôm sau thôi tránh hắn như rắn rết. Sau nghe ngóng mãi mới biết thì ra có một nhóm học sinh cũ của sơ trung Nhất Trung rất nhiệt tình, ra sức tuyên truyền "sự tích anh hùng" năm xưa của hắn năm xưa ... đoán chừng là nạn nhân trước kia của hắn.

Cuối cùng Tạ Phi Bạch cũng không tìm đám đó gây chuyện, nhân từ thế rồi, vì sao danh tiếng vẫn không tốt.

Trong trường hắn gần như không có, dù là đám Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Dương Hạ, Tạ Phi Bạch cũng không tiếp xúc nhiều ở trường, không muốn họ bị ảnh hưởng bởi tiếng xấu của hắn.

Trước ngày đi, Tạ Phi Bạch rủ Trình Nhiên, Du Hiểu tới quán thịt nướng ở đường Đồng Thuận.

Ở một dải phân cách trồng đầy cây xanh dọc bên hồ, ven đường là những cột đèn đường thưa thớt, dưới ánh đèn vàng vọt đám côn trung bị ánh sáng thu hút tụ lại nhảy múa. Gần bảy giờ tối, mặt đường vẫn còn còn đang tỏa ra cái nóng tích tụ suốt ban ngày, thời điểm không thể thích hợp hơn để ăn đồ nướng ở vỉa hè.

Thịt nướng xiên là món ăn đặc sắc của Sơn Hải, vốn là món sở trường của người Di, gia vị không ướp nhiều, giữ nguyên vị ngọt của thịt, mùa hè ăn với bia mát lịm, mùa đông gắn với rượu ấm, quả thực là món thích hợp bốn mùa.

Ăn thịt nướng là phải ngồi ngoài đường mới có vị, vừa ăn vừa nhìn phố xá, ngửi mùi thơm ngào ngạt từ bếp than truyền ra.

Đây là quán quen rồi, ba người họ một năm qua tụ tập ăn uống ở đây không ít, Tạ Phi Bạch rót ba cốc bia lớn, nâng chén mời, giọng tang thương: “ Cuối cùng ở Sơn Hải này chỉ có hai đứa mày để nói chuyện, xem ra nửa đời trước của tao thật bi kịch.”

“ Có cái rắm ấy ... Tao nghe nói hôm qua mày bao một phòng lớn ở quán Karaoke Đỉnh Thịnh, cùng với đám Lưu Cẩm, Ngô Bân, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp tham gia. “ Du Hiểu ghen tỵ làu bàu, làm sao qua mắt thông tấn xã vỉa hè như thắn:

Hôm qua Tạ Phi Bạch đúng là mở tiệc chia tay với đám bạn bè trong giới công tử ca Sơn Hải, mặc dù chỉ là bạn bè ngoài mặt thôi, dù sao cũng quen nhau nhiều năm, người ta nhiệt tình muốn tiễn chân, mình cũng không thể không hiểu nhân tình thế thái mà từ chối. Còn mấy đứa con gái tham hư vinh kia, Tạ Phi Bạch đâu có để vào mắt, đương nhiên động chân động tay thì vẫn có
“Khác chứ, cái đó chỉ là xã giao thôi, về là tao móc họng nôn ra hết cho sạch sẽ. “ Tạ Phi Bạch quay sang Trình Nhiên: “ Bọn nọ nhờ tao giới thiệu mày, tao biết mày không thích nên từ chối rồi.”

Trình Nhiên lấy đũa gỡ nửa xâu thịt cho vào cái lá to, gắp ít dưa chua, rau thơm, cuộn lại nhét đầy mồm: “ Ờ, tao muốn lỗ tai thanh tịnh một chút.”

Bây giờ Phục Long lên như diều gặp gió, Trình Nhiên tất nhiên đã có đủ tư cách bước chân vào vòng tròn ăn chơi sành sỏi nhất Sơn Hải rồi, hơn nữa mất đi nhân vật cấp trọng lượng như Tạ Phi Bạch, cần bổ sung lực lượng.

Loại chuyện này Trình Nhiên né được là né.

Tạ Phi Bạch nhìn Trình Nhiên ăn tới phồng má lên thì hơi cau mày, tuy nhiên hắn không nói gì, xâu thịt đưa qua miệng khéo léo gỡ ra miếng thịt mỏng, uống ngụm rượu trắng mới nói: “ Nghĩ tới đi Thành Đô là lại đau đầu, ở đó có đám thân thích cực phiền, nhưng lại chẳng thể lờ người ta đi.”

“ Ghét thì đừng liên hệ nữa là được. “ Du Hiểu một tay cầm hai xiên thịt, thằng này giống Trình Nhiên, ăn thịt là phải ngập mồm mới sướng, chỉ là hắn không ăn kèm rau, thi thoảng mới gắp một hai miếng dưa cho đỡ ngấy:

“ Mày nói dễ nghe nhỉ. “ Tạ Phi Bạch đặt cốc bia xuống: “ Sợ nhất là đám người đó luôn miệng nói ‘muốn tốt cho cháu’, chuyện gì cũng xen vào, mày lại không thể trở mặt. Khiếp nhất là chị họ tao, thôi không nói nữa ... Ê, Trình Nhiên, mày mau mau tới cứu tao với, tao giới thiệu chị họ tao cho mày.”

Tâm trạng Du Hiểu hơi trầm xuống, cha mẹ hắn ở nhà cũng thảo luận chuyện này, công ty Phục Long muốn phát triển, nhất định phải chuyển tổng bộ tới Thành Đô, khi đó nhà họ khả năng cũng đi theo: “ Chuyện này mày chưa nói với ai trong khu tập thể hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận