Trùng Nhiên

Chương 746: Còn vì sao nữa!

Khoảng cách hai người gần như thế, Trình Nhiên chỉ hơi nghiêng người lấm lét liếc qua váy cô một cái thôi liền bị Tần Tây Trăn mẫn cảm phát hiện, kết quả cô thuận thế dẫm chân hắn một cái, cái này gọi là thu ít lợi tức hoặc là trả giá.

Trình Nhiên chột dạ nhìn về phía cậu hai của Tầy Tây Trăn, nhưng mà ông đã "biết ý" quay đầu đi chỗ khác rồi, làm ý ngại ngùng, việc gì phải quay đầu đi chứ, đây là chỗ công cộng, làm gì được.

Làm sao Trình Nhiên biết được, thực ra mẹ Tần Tây Trăn dặn dò rồi, nếu giữa Trình Nhiên và Tần Tây Trăn có tình huống gì là phải kể ngay, không cần lo con bé đó giận.

Khi đó ông nghĩ, có tình huống gì được, chẳng lẽ hai đứa bé đó là một đôi? Không bài trừ khả năng đó, nhưng mà chị ông không nói phải ngăn cản, mà ông chẳng ngăn cản được, đi theo Tần Tây Trăn một thời gian ông quá hiểu đứa cháu gái này, nhìn có vẻ đơn thuần ngây thơ đấy, kỳ thực lúc máu lạnh cũng không ai bằng. Ai dám xen vào chuyện cá nhân của nó, chỉ cần đảm bảo an toàn và giúp đỡ vài việc vặt trong cuộc sống là đủ.

Nhưng mà nếu chuyện phát triển theo chiều hướng đó, ông nghĩ với thân phận cháu gái mình bây giờ, e là Trình Nhiên còn có quãng đường dài phải đi.

Đầu tiên là cách biệt về tuổi tác, hai đứa có cách nhau khoảng 4 tuổi, cháu gái mình trẻ con, Trình Nhiên khá chững trạc, thậm chí chững trạc hơn một chút, mặt nhìn nhìn không ra, không thành vấn đề.

Hai đứa từng là quan hệ cô trò, nhưng ở thời đại này, quan hệ đó không còn là cản trở gì nữa.

Nhưng cảnh ngộ hiện này thì không cùng một trình độ, một đã khai sáng ra sự nghiệp không nhỏ, một còn đang học đại học. Ở cái xã hội vẫn còn trọng nam khinh nữ nghiêm trọng này, nữ giới tuy nhiều thiệt thòi, song yêu cầu với sự nghiệp của nam nhân đặc biệt cao, nếu không thể vượt trội phía nữ, áp lực lời ra tiếng vào cực lớn, sứt mẻ tình cảm là khó tránh khỏi, chênh lệch như vậy không thể giữ quan hệ ổn định lâu dài.

Vậy thì khả năng phải xem gia thế rồi, đương nhiên gia đình Trình Nhiên thế nào, ông không tọc mạch tìm hiểu, vì chưa tới mức đó. Nếu như là làm ăn, sự nghiệp phải thật lớn mới được, nếu là quan viên lãnh đạo thì thực ra lại phiền, sẽ khiến sự nghiệp Tần Tây Trăn bị hạn chế.

Chưa tính nhiều nhà kể cả bình thường kỳ thực không thích con dâu ở trong giới giải trí, quá nhiều điều tiếng, về phía nhà ông, anh rể ông cũng rất lập dị, tòm lại chỉ nghĩ tới thôi cũng có một đống chuyện rồi, đau đầu.

Phía bên kia đôi nam nữ chẳng hay biết có người đang đau đầu vì chuyện tương lai của họ.

Tần Tây Trăn nhìn thấy có nhóm thanh niên đi vào quán, trong đó có một nữ sinh đeo tai nghe, người đung đưa, miệng còn lẩm nhẩm bài hát của mình, vội vàng kéo thấp mũ xuống, nói chuyện cũng nhỏ hơn: “ Những người ăn cơm với chúng ta hôm nay đều vào sản nghiệp băng đĩa từ rất sớm, bọn họ trải qua những cuộc đào thải khắc nghiệt, có thể nói đều là người có bản lĩnh, song bây giờ vì phân ngạch nhỏ bé mà tranh giành đỏ mặt tía tai. Hôm nay họ có thể hận tôi, nhưng tin rằng tương lai quay đầu nhìn lại, họ sẽ có cái nhìn khác.”

“ Trong quá trình Âm nhạc Thiên hành ký kết hợp đồng, tôi gặp đủ các loại người, có người dù thiên phú rất tốt, nhưng vì thị trường co hẹp, đã muốn từ bỏ nghề này. Nhưng Âm nhạc Thiên Hành xuất hiện làm việc này giúp họ có thể tiếp tục đi trên con đường mình đam mê, với công ty lớn, số tiền tôi trả chẳng đáng gì, nhưng với nhiều người, đó là tặng than trong tuyết.”

“ Tôi nhớ tới ngày tháng ở Sơn Hải, mặc dù cuộc sống chẳng được như mong muốn, trong lòng vẫn ôm một kỳ vọng không thực tế. Giống như vất vả suốt cả ngày, cuối cùng đổi lấy một hộp cơm ngồi ăn bên đường. Hộp cơm ấy mùi vị thế nào, người chưa trải qua vĩnh viễn không hiểu, người trải qua rồi sẽ biết nó chua, còn có nước mắt.”

Năm xưa, Tần Tây Trăn chính là người ăn qua hộp cơm như thế.

Cuốn sổ tay nhỏ của cô còn ghi lại từng xu từng hào tiết kiệm được mỗi ngày, từng đồng xu đó đều để theo đuổi ước mơ.

“ Thực ra, người bọn họ phải cám ơn là cậu, nhưng họ sẽ mãi mãi không biết điều đó, cậu thực sự không thấy tiếc à?”

Trình Nhiên lắc đầu: “ Tôi không bận tâm, nghiệp băng đĩa này sẽ tiêu vong, tôi có lẽ sẽ cảm thấy tiếc, nhiều người làm âm nhạc sẽ bỏ nghề, thì cứ bỏ đi, tôi chẳng cần thiết phải làm gì cả.”

“ Hả? “ Tần Tây Trăn tròn mắt:

Trình Nhiên lười nhác như mọi khi: “ Chị làm sao biết được người ta bỏ nghề này sang làm lĩnh vực khác lại không tốt hơn? Cái ngành âm nhạc này, so với nhiều ngành nghề khác chẳng kiếm là bao, nếu là muốn kiếm tiền, chẳng bằng chọn mảnh đất tốt ở thành phố đang phát triển đợi nó lên giá, đỡ vất vả hơn nhiều.”

“ Sao cậu vẫn làm?” Tần Tây Trăn vỗ ngực, nghĩ lại thật nguy hiểm, ngành băng đĩa sắp không sống nổi nữa rồi, nuôi không được nhiều ca sĩ và người làm âm nhạc nữa, nhiều người bị ép chuyển ngành, vậy mà người sáng lập Âm nhạc Thiên Hành lại chẳng bận tâm tới sống chết của họ:

Thật nguy hiểm.

“ Còn chẳng phải vì chị sao? Chị cho tôi thấy khi thực lòng say mê với một thứ là thế nào, tôi chẳng quan tâm tới mấy người đó, nhưng tôi thấy chị thực sự quan tâm, nên giúp chị làm.”

“ Chỉ thế thôi á? “ Tần Tây Trăn cảm giác mắt cay cay:

Trình Nhiên nhún vai :” Chứ chị nghĩ còn cái gì nữa?”

Mũ lưỡi trai vén lên, mái tóc đen bay múa, Trình Nhiên phát hiện mình trước tiên bị tóc quấn lấy, sau đó là hai cánh tay siết chặt.

Hương thơm như hoa lan luồn vào mũi.

Giọng Tần Tây Trăn vang lên bên tai: “ Không được nhìn tôi.”

Ở quán nhỏ bên kia ngõ, cậu hai thoáng ngỡ ngàng rồi lại lần nữa quay đầu đi, tay khe khẽ đấm trán, chuyện này có nên báo cho chị mình hay không đây, xem ra hai đứa nó là thật rồi.

Có lẽ tới lúc phải tìm hiểu gia của cậu nhóc kia thôi.

Cuối cùng tới lúc tính tiền, ông chủ mang hóa đơn ra, hạ giọng nói nhỏ: “ Thì ra đúng là cô ... Lúc nãy tôi ngồi bên kia mà không dám xác nhận, hôm nay xem cô biểu diễn trên ti vi đấy ... Yên tâm, vừa rồi tôi không nhìn thấy gì hết.”

Nói xong làm động tác khóa miệng, cười hết sức thiện chí.

Tần Tây Trăn tai đỏ rực, cúi đầu ký tên lên hóa đơn: “Không phải như chú ý đâu.”

Trình Nhiên cũng trịnh trọng nói: “ Tôi là em trai chị ấy.”

“ Tôi hiểu, tôi hiểu. “ Ông chủ nhạn lấy hóa đơn, cẩn thận gấp lại cất vào túi như chí bảo, nháy mắt rất gian với hai người.

Vào khoảng những năm 2000 là thời kỳ huy hoàng và đỉnh cao của đám thợ săn ảnh của Hong Kong, nhưng loại chuyện này chỉ hạn chế ở Hong Kong thôi. Ở đó có rất nhiều phóng viên độc lập, còn có vô số báo chí dựa vào tin tức vỉa hè kiếm cơm, từ đó tạo thành một hệ sinh thái xã hội. Khi đó một thợ săn ảnh lành nghề, bình quân mỗi tháng có thể kiếm được 2 vạn tệ đô la Hong Kong, gấp đôi các phóng viên ngành nghề khác. Mấy tờ báo tai tiếng kiểu Nhật báo Quả Táo, sắn sàng trả bọn họ số tiền cực lớn săn bức ảnh độc của người nổi tiếng, sau đó nhào nặn đủ loại tin tức.

Nhưng trò đó không có thị trường ở nội địa.

Tần Tây Trăn cho dù có chẳng che đậy gì công khai đi trên đường, bị nhận ra cũng không sao, cùng lắm là có người tới xin ký tên, đây chưa phải là niên đại ai nấy có một cái smartphone trong tay, có thể chụp ảnh bất kỳ lúc nào đăng lên mạng cho bạn bè xem, rất nhiều chuyện còn đơn giản lắm.

Cho nên không xảy ra chuyện Tần Tây Trăn và Trình Nhiên bị đưa lên báo, sau đó toàn thiên hạ biết tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận