Trùng Nhiên

Chương 400: Thái độ

Hôm đó là thứ bảy, vì phạm lỗi nên Trình Nhiên bị Từ Lan phạt cấm túc trong nhà, không cho ra ngoài gây họa. Bởi thế Trình Nhiên không thể tới vị trí yêu thích của mình tại Thiên hành đạo quán, ở nhà làm bài tập. Pha cốc cà phê uống hết sức vô vị, vì Thiên hành đạo quán có mời thợ pha chế cà phê Pháp về dạy cho phục vụ viên, y nến thử không ít, nên gần đây có thêm thói quen mới là uống cà phê. Uống cà phê xịn quen rồi, uống thứ cà phê hòa tan này không chịu nổi nữa, đang định đổ đi thì có điện thoại, thuận tay bắt máy thì có tiếng nói cười rất nhiều người, loáng thoáng nhận ra giọng của Dương Hạ, Du Hiểu.

Sau một hồi đùn đẩy sau đó đưa cho một nữ sinh, cái giọng chọc tức đã lâu rồi không nghe thấy của Diêu Bối Bối vang lên: “ Này Trình Nhiên, Tạ Phi Bạch về thăm bọn mình đấy, bọn mình đang ở ngoài ăn đồ nướng đấy, thèm không, trời lạnh thế này ăn đồ nướng là tuyệt nhất ... Có Liễu Anh, Dương Hạ, Du Hiểu, Chu Bân, Tưởng Hâm ... Tất cả mọi người đều tới, thèm không hả?”

Trình Nhiên có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại lúc mới quay về, mọi người tới dự sinh nhật Liễu Anh, chớp mắt đã lâu như thế ...

“ … Đừng hỏi bọn này nữa, tình hình của cậu ra sao, nói nhỏ nhé, cậu chọc giận Dương Hạ rồi đấy, vừa rồi đưa máy cho bạn ấy, Dương Hạ nhất quyết không chịu nói chuyện với cậu, hi hi giỏi thật đấy, cậu ở xa như thế vẫn làm Dương Hạ tức giận được. “ Diêu Bối Bối vẫn thói quen châm chọc Trình Nhiên: “ Anh chàng top ngoài 100, chuyện ở Thập Trung các cậu lên báo rồi, cậu biết không ... Biết rồi à .... Đúng, chuyện Tôn Tiêu bịa ra đặt đó, sướng, cái lão già đó lúc tới Nhất Trung diễn giảng cũng làm bọn này muốn phát điên lên được. Ai dè tới Thập Trung giở lại trò cũ, bị người ta chửi cho không ngóc đầu lên được.”

“ Cậu xem đi, cùng một trường học, sao người ta thì ưu tú như thế, còn cậu nghe Dương Hạ kể thì thứ hạng tụt dốc không phanh.”

Trình Nhiên sờ sờ mũi, mỗi lần nói chuyện với Diêu Bối Bối lại có kích động muốn đánh vào mông một cái: “ Sao nói nghe như mẹ mình vậy? “

Giọng Diêu Bối Bối cao vút lên: “ Đúng là cái đồ không biết lòng người tốt, cậu tưởng tôi thèm nói cậu chắc ... Bỏ đi, Du Hiểu nói chuyện này.”

Du Hiểu vừa cầm điện thoại một cái, vội vàng nói: “ Oa, Trình Nhiên, trường mày có chuyện lớn đấy, hôm đó mày có đi xem không, bọn tao đang nói, không thẹn là Thập Trung, thế mà cũng dám. Hồi trước tao không phục trường mày, nhưng lần này không thể không phục rồi, hôm đó Tôn Tiêu đến Nhất Trung diễn giảng, tao thiếu điều muốn cầm gạch ném lão ta mà không dám .”

“ Du Hiểu, nói lăng nhăng cái gì thế hả, đó là chuyện đáng khen lắm à? “ Đó là tiếng quát của Dương Hạ, hiển nhiên cô vẫn không đồng tình với việc làm của Trình Nhiên:

“ Ê, Du Hiểu, cánh gà của cậu bị cướp rồi kìa. “ Đó là giọng của Liễu Anh:

Du Hiểu đang cầm điện thoại vẫn hét lên: “ Diêu Bối Bối, còn chưa đủ béo hay sao còn ăn vụng của người khác thế, rõ ràng biết mình thích ăn cánh gà nướng nhất ...”

Đám bạn của mình vẫn vậy, Trình Nhiên mỉm cười cầm điện thoại nghe những âm thanh hỗn loạn làm người ta ấm lòng phía bên kia.

Cũng thứ bảy hôm đó, buổi sáng Khương Hồng Thược tham gia hoạt động tính nguyện hội học sinh, sau đó ngồi xe của cha về nhà. Gần đây cha cô lên Thành Đô báo cáo công tác khá thường xuyên, hôm nay còn có cả Trần Tuệ Nghiên, mọi người ở nhà ăn cơm.

Lý Tĩnh Bình vì công tác nên cứ khoảng hai tuần lại về nhà ở Thành Đô một chuyến, thăm vợ con, cho dù chỉ có thể ở lại một ngày, chủ nhật phải về Sơn Hải chủ trì buổi tọa đàm công tác huy động vốn ngân hàng vào thứ hai. Năm nay cải cách chế độ nhà ở, nhà ở thành một thương phẩm lớn, cũng bắt thành khoản chi tiêu lớn trong gia đình, việc làm này tuy khuếch đại nhu cầu nội địa, nhưng cũng khiến gia đình gánh lấy khoản vay. Là quan chấp chính Sơn Hải, cần hưởng ứng chính sách của Trung Ương, lợi dụng chính sách để hoàn thành cải cách chuyển hình sản nghiệp tương quan, thúc đẩy công ăn việc làm, đây là kế hoạch tương lai của Lý Tĩnh Bình.

Chỉ là về tới nhà thì mấy thứ này có thể ném đi thật xa, khi hai cha con về nhà thì Khương Vi Cầm và Trần Tuệ Nghiên đã làm cả bàn ăn thịnh soạn.

Trần Tuệ Nghiên mặc tạp dề đi ra mở cửa: “ Vừa vặn, cha con anh bấm giờ về à?”

Lý Tĩnh Bình xoa tay: “ Ái chà, tổng giám đốc Trần tự mình xuống bếp à, bao năm không được ăn món cô làm rồi.”

“ Anh còn nói tôi à, anh lúc nào cũng khoe khoang món sở trường gà xào cay của anh, vậy mà từ khi anh kết hôn với Vi Vi tới nay còn chưa được ăn đâu.”

Trước kia thời còn đi học, tên ở trường của Khương Vi Cầm là Khương Vi, cho nên Trần Tuệ Nghiên trước giờ luôn gọi là Vi Vi. Lý Tĩnh Bình là bạn cùng trường với họ, lúc ở trường bị hai cô gái này bắt nạt không ít.

Lý Tĩnh Bình sắn tay áo lên: “ Hay là bây giờ tôi làm?”

“ Miễn đi, anh bao năm không động tay vào bếp rồi, chỉ lãng phí nguyên liệu.” Hai nữ nhân trong bếp gần như đồng thanh, Trần Tuệ Nghiên còn bổ xung: “ Tôi mua gà Long Tuyền Bảo Sơn, anh làm đại lão gia cơm bưng nước rót bao năm, để anh làm có mà mặn không ra mặt, nhạt chẳng ra nhạt, phí gà đắt tiền tôi mua. Còn có ai không biết khi ở Sơn Hải, toàn là Hồng Thược nấu ăn, con bé đi theo anh chịu không biết bao nhiêu khổ cực.”

Lý Tĩnh Bình xấu hồ vờ vịt ra dọn bàn.

Hôm nay thực sự có rất nhiều món ăn, Trần Tuệ Nghiên năm xưa mở nhà hàng từng làm bếp trưởng không phải nói rồi, nào là chân giò thủy tinh, tôm rang, còn có món sở trường của Khương Vi Cầm canh cá chua, cá nổi bập bềnh trong bát canh đỏ rực ớt làm người ta chảy nước miếng, thịt kho tiêu, cải xào thịt gà ...

Bốn người ngồi xuống bàn, Khương Hồng Thược liếc mắt nhìn tờ báo sáng nay cô đặt ngay ngắn trên bàn đã xê dịch vị trí.

Không ngờ chỉ một động tác nhỏ bị Khương Vi Cầm phát hiện ngay, vẻ mặt không chút thay đổi: “ Không phải nhìn nữa, mẹ đọc rồi.”

Lý Tĩnh Bình nhìn con gái mà không biết phải nói gì, cứ mỗi lần nhìn thấy báo chí trong nhà xếp ngay ngắn là ông lại chột dạ.

Thật ra không cần báo đăng tin, chuyện của Khương Hồng Thược ở Thập Trung ắt có người phản hồi tới chỗ Khương Vi Cầm.

Sau khi chuyện xảy ra, Khương Vi Cầm đã gọi điện trao đổi với chồng, cô không để ý tới bản thân sự việc, mà để ý Khương Hồng Thược không ngay lập tức nói với cô: “ Sao con không nói cho mẹ biết từ hôm đó?”

Lý Tĩnh Bình hiểu vợ mình rất để bụng điều này, con gái không thân với mẹ, làm vợ hắn rất thương tâm.

“ Khi đó con thấy chuyện không lớn, không muốn mẹ lo lắng. “ Khương Hồng Thược nói lý do đủ sức thuyết phục:

Khương Vi Cần có cái nhìn khác: “ Học sinh nam trên báo là Trình Nhiên phải không? “

Đây là vợ hắn đang nhắc nhở con gái, mẹ thừa hiểu vì sao con không nói ra. Lý Tĩnh Bình đau đầu, hai mẹ con nhà này giao lưu như đánh đố vậy, cả ai đều háo thắng không ai chịu thua ai.

Khương Hồng Thược khẽ "dạ" một tiếng, bộ dạng ngoan ngoãn, dường như đang chuyên tâm ăn cơm, khắp một miếng thịt móng giò cho vào bát.

Chỉ là đợi một hồi, không thấy mẹ mình tỏ thái độ, cô đành lên tiếng: “ Không phải cậu ấy nói đúng sao ạ, khi đó con cũng thấy vị chuyên gia đó nói không đúng, nhưng con không chuẩn bị trước nên không đủ tư liệu để phản bác, nếu không người lên tiếng trước đã là con rồi.”

Khương Vi Cầm giọng như bàn công việc: “ Phó hiệu trưởng trường con có gọi điện nói cho mẹ nói biểu hiện của con, nói con rất có dũng khí, không sợ quyền uy, đó là điều tốt. Nếu như Tôn Tiêu phóng đại sự thực, chỉ ra vấn đề của ông ta, để luận điệu sai lầm không thể thịnh hành, các con làm rất tốt việc đính chính ...”

Trần Tuệ Nghiên mắt đảo qua đảo lại giữa hai mẹ con, không biết nói cô bạn mình sao cho phải, cô mà có đứa con gái thế này đã coi như bảo bối, ngày ôm mười lần không thỏa, gắp miếng thịt vào bát Khương Vi Cầm: “ Được rồi, chuyện qua là được, ăn cơm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận