Trùng Nhiên

Chương 478: Còn chơi cái quái gì nữa.

Trình Nhiên đến nơi thì đám Khương Hồng Thược đã đợi sẵn, nửa tháng không gặp, dù từng trải thế nào, cái cảm giác xao động đó luôn xuất hiện với người ta để tâm.

Trong phòng khá ấm áp, vì thế mọi người đi vào đều cởi áo khoác, hôm nay Khương Hồng Thược mặc áo jean xám, lúc này áo ở trên mặc, cô chống khuỷu tay lên bàn, đầu ngón tay gẩy gẩy cái đũa, lưng ngồi thẳng tắp, trò chuyện với Mã Khả và Tô Hồng Đậu, áo len cao cổ màu hồng làm thân thể thiếu nữ càng thêm yểu điệu.

Ánh mắt chạm vào ánh mắt Trình Nhiên, mặt cô không có nhiều biểu cảm, nhưng hàng mi rất linh động hơi rung rinh, cái miệng cũng cử động.

Trình Nhiên nhận ra cô nói.

"Ngốc!"

Hàm ý trêu chọc mình khi nãy tưởng cuộc hẹn hò của hai người đây mà, Trình Nhiên mặt tỉnh bơ trả lời "Đợi đấy!"

Đó là trải nghiệm kỳ diệu, Khương Hồng Thược vẫn đang cùng hai cô bạn khúc khích cười đùa nói vài đề tài nữ sinh, còn Trình Nhiên đi vào chào hỏi mọi người, nhưng lại âm thầm giao lưu với nhau mà không ai biết.

Đến khi hai người nói chuyện với nhau, đều dùng vẻ mặt nghiêm túc nói đề tài mọi người đang cùng nhau chia sẻ, hoặc là nghe người khác nói chuyện, nhưng một cái trừng mắt, một cái nhướng mày, hoặc động tác vô ý nào đó, đều truyền tải thông điệp chỉ hai người mới hiểu.

Trong bữa cơm mọi người kể chuyện chơi Tết, ôn lại một năm đã qua, mang theo sự mỹ hảo của thiếu niên không biết sầu.

Bữa cơm sắp kết thúc, mọi người đều chưa tận hứng, muốn chơi tiếp, ai dè Tô Hồng Đậu kiến nghị: “ Đến không gian internet ở Thiên hành đạo quán chơi game đi, gần đây có một trò chơi rất hot, tên là Warcarft, chúng ta chơi trò đó, Hồng Thược, về nhà trước 10 giờ là được chứ gì?”

Khương Hồng Thược gật đầu.

La Duy nghi ngờ: “ Nữ sinh các bạn mà cũng biết chơi game trên máy tính à?”

Mã Khả bĩu môi: “ Tưởng mỗi đám con trai các cậu biết chắc, mình chơi cả đống rồi, Starcraft này, Red Alert này, Diablo này, không biết phá đảo bao nhiêu lần rồi, cả Warcraft cũng biết.”

Thư Kiện Tây bất ngờ thực sự: “ Hồng Thược cũng biết à?”

Khương Hồng Thược xua tay: “ Mình có thể ở bên xem các bạn chơi trước rồi học tập mà.”

Trình Nhiên nghe họ nói chuyện, đáy mắt như có một tia sáng vừa lóe lên, bọn họ đang nhắc tới địa bàn của mình.

Vừa nãy nha đầu đó dám nói mình ngốc, Trình Nhiên thấy tới lúc cho nha đầu ngốc đó biết thế nào là sự cường đại của người trùng sinh rồi.

Thế là cả đám nhanh chóng thanh toán tiền, bắt xe buýt tới thẳng Thiên hành đạo quán.

Tầng hai Thiên hành đạo quán từ lúc khai trương tới giờ lúc nào cũng kinh doanh tấp nập, nếu tới vào giờ cao điểm chắc chắn sẽ không có chỗ, nhưng bây giờ vừa vặn là giờ ăn cơm, nên bọn họ tới còn có chỗ trống. Chẳng có gì bất ngờ, Tạ Phi Bạch ở đây, hiện Thiên hành đạo quán có hai phó tổng giám đốc, Tạ Phi Bạch phụ trách quán net tầng hai, Tương Chu phụ trách quán cà phê và nhà bếp hậu cần, phân công rõ ràng.

Thời gian Trình Nhiên không có mặt ở Thành Đô, Tạ Phi Bạch luôn ở đây tọa trấn, có trách nhiệm hơn y nhiều.

Nhìn thấy đoàn người Trình Nhiên, Khương Hồng Thược tới, Tạ Phi Bạch trong lòng còn thầm chửi tên khốn dẫn bạn gái đến khoe khoang đây mà, vì thế hắn chào hỏi như bạn bè bình thường: “ A, Trình Nhiên, Hồng Thược, tới chỗ tôi chơi à, chơi thoải mái đi, không phải lo nghĩ gì cả, tôi trả.”

Khương Hồng Thược quen biết Tạ Phi Bạch trước Trình Nhiên mấy năm cơ, mỉm cười: “ Cậu mà không thu tiền là sau này bọn mình không tới nữa.”

Tạ Phi Bạch hào phóng phất tay: “ Tặng mỗi người một thẻ hội viên, lát đăng ký tên, tới đây báo danh là dùng được.”

La Duy Kiệt hâm mộ quay sang hỏi Khương Hồng Thược: “ Người quen của bạn à? “

Khương Hồng Thược háy mắt giới thiệu: “ Bọn mình trước kia học cùng trường ở Sơn Hải, Tạ Phi Bạch là lão đại trong trường đấy, cậu ấy rất nổi tiếng.”

Mọi người thoải mái nhận thẻ, chỉ Tô Hồng Đậu nhìn Tạ Phi Bạch hơi đỏ mặt, lí nhí nói một câu “cám ơn” làm người ta nghi ngờ không biết cô có phải trúng tiếng sét ái tình gì không. Ai nấy tới máy tương ứng, Khương Hồng Thược đi cuối cùng, Trình Nhiên đưa cô một cái thẻ, cô nhận rồi lại không vội vào mạng, mắt nhìn Trình Nhiên chằm chằm, tựa cười tựa không.

Trình Nhiên bị cô nhìn tới thiếu tự nhiên: “ Nhìn gì chứ? Đi thôi.”

Khương Hồng Thược hỏi: “ Thiên hành đạo quán do cậu mở hả? “

Trình Nhiên hơi chột dạ, làm mặt tỉnh bơ đi ngang qua qua cô: “ Nói cái gì vậy? Đi nào.”

“ Mặt không đổi sắc, chẳng tỏ ra có chút ngạc nhiên nào ... Ừm, vậy là mình xác định rồi, cậu không phải ông chủ đằng sau thì cũng khó thoát khỏi liên quan đúng không? “ Khương Hồng Thược đắc ý: “ Bản thân Tạ Phi Bạch thấy cậu tới lại không tỏ ra thân thiết gì đã có vấn đề rồi, lại còn định giấu giếm, ngây thơ quá.”

Tính một lần chơi trò giả heo ăn thịt hổ, vậy mà chưa đợi lúc đắc ý nói ra, đã bị vạch trần, làm Trình Nhiên hậm hực vô cùng.

Còn chơi cái quái gì nữa.

Y muốn lộn bàn bỏ về.

Nhìn cái mặt tiu nghỉu của Trình Nhiên, Khương Hồng Thược cười càng vui vẻ: “ Trước đó mình nghe nói Tần Thiên làm việc ở Thiên hành đạo quán, thái độ của cô ấy với cậu cũng thay đổi từ đó ... Thứ hai, mọi người bảo Tạ Phi Bạch mở cái quán này, mình còn lạ gì cậu ta, hồi ở Nhất Trung, cậu ấy chỉ giỏi đánh nhau thôi, tối đa cố lắm cậu ấy chỉ có thể mở cái quán net nhỏ. Thiên hành đạo quán có tận 5 tầng, 3 tầng chưa hoạt động, cậu ấy không tính toán xa tới vậy. Thứ ba, Tạ Phi Bạch đúng là rất hào sảng, nhưng nếu là ông chủ rồi, không thể nào ai dẫn bạn bè tới cũng miễn phí, làm thế thì duy trì nổi nơi này sao? Ngoài ra như mình đã nói, cậu ấy muốn che giấu quan hệ với cậu, rất là lộ liễu.”

“ Đừng có thông minh như vậy.” Trình Nhiên cau có:

“ Không phải đâu, nếu không phải hiểu cậu, cùng hiểu người bên cạnh cậu, mình không đoán được những điều này. “ Khương Hồng Thược làm vẻ mặt biết lỗi: “ Đáng lẽ mình không nên nói ra nhỉ, vờ không biết gì, đợi cậu tiết lộ, sau đó mình có thể reo lên ‘Oa! Trình Nhiên, cậu thật lợi hại ‘."

Nghe như thể mình là trẻ con ấy, Trình Nhiên hừ nhẹ :” Miễn đi, ngồi xuống, bạn tới đây phá đám thì có.”

“ Mở một chỗ lớn thế này, chắc là tốn kém lắm nhỉ, cậu lấy đâu ra tiền thế? “ Khương Hồng Thược hứng thú nhìn bố trí xung quanh:

Trình Nhiên thở dài, tới mức này giấu cô không ích gì nữa, mà với quan hệ hai người, có thể cho cô biết rồi: “ Bạn biết Tam Quốc Sát chứ, khoản tiền đầu tiên của mình từ đó, vốn chỉ định làm cho mấy anh em trong nhà chơi thôi, sau đó anh mình muốn đem vài bộ đi bán, rồi cứ thế bất tri bất giác làm lớn.”

Chuyện trong dự liệu thôi Khương Hồng Thược chẳng bất ngờ: “ Ừ, cái này mình đoán được rồi, trong trò chơi đó có nhân vật Khương Hồng Thược, rất giống mình ... Quan trọng nhất là, còn nhớ báo tường bọn mình làm trước khi tốt nghiệp sơ trung không? Mỗi người làm việc đều có phong cách của mình, vẽ tranh cũng như vậy, cậu thiên hướng dùng chi tiết tỉ mỉ và màu sắc phong phú thể hiện ý tưởng của mình, nhìn kiểu vẽ mang phong cách y hệt trên thẻ bài, mình biết ngay là cậu vẽ rồi.”

Với sự thông minh tinh ý của cô ấy nhận ra phong cách vẽ của mình không có gì bất ngờ, Trình Nhiên chỉ hơi thất vọng, rốt cuộc phải làm chuyện kinh động gì mới có thể khiến cô ngạc nhiên đây? Bảo sao nam nhân không thích nữ nhân quá thông minh, Trình Nhiên dần hiểu câu này rồi, thắc mắc: “ Vậy vì sao trước đó không hỏi mình?”

“ Khương Hồng Thược, con gái võ tướng Khương Duy, sống động vô cùng, lại đẹp đẽ như thế, so với người thật không kém là bao, một hình vẽ mang theo cảm tính nhiều như vậy ..” Khương Hồng Thược cố nén cười: “ Mình cho rằng bạn thầm yêu mình, chẳng may mình bóc trần ra, bạn mất mặt thì sao?”

Trình Nhiên rất muốn chui vào một góc ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Khương Hồng Thược vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, dỗ dành: “ Được rồi, được rồi, đừng buồn mà, mình sẽ giả vờ không biết gì hết, được chưa?”

Giờ giả vờ còn ích gì nữa, dỗ trẻ lên ba à?

Trình Nhiên hai mắt rực lửa, quyết lấy lại tự tôn: “ Ra kia ngồi, vào game đi, chúng ta đổi chiến trường giải quyết ân oán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận