Trùng Nhiên

Chương 480: Vương giả được ban ơn.

Thật ra trận đấu chưa xong, nhưng Trình Nhiên bị tiêu diệt rồi, cả một đám hoan hô, không chỉ đám La Duy, Mã Khả hưng phấn, mà đội ngũ đứng sau lưng Khương Hồng Thược reo hò càng hăng.

Vẫn có vài tên còn lương tâm gật gù tán thưởng Trình Nhiên, một chọi năm, vậy mà nắm ưu thế quá nửa trận đánh, hung hãn tới cực điểm. Nguyên nhân Trình Nhiên thua trận là do cuối cùng La Duy đánh liều, rút quân nhường lại cái mỏ của mình cho đội quân thoi thóp của Tô Hồng Đậu phục hồi đánh một đòn bất ngờ.

Trong tình huống quân lực bị chia ba, Trình Nhiên vẫn điều động cả ba đội quân chiến đấu tới tận khi bị Khương Hồng Thược phá sạch căn cứ chính, trình độ đó ở đây không ai làm được.

Cơ mà thua thì vẫn là thua, ai bảo cơ sở quần chúng của anh không tốt, gây thù chuốc oán nhiều như thế để người ta đánh hội đồng làm cái gì.

Trình Nhiên nhìn sang Khương Hồng Thược đang cám ơn người hâm mộ sau lưng mà ngứa răng: “ Làm trận nữa.”

Khương Hồng Thược gật đầu ngay: “ Được.”

“ Chơi công bằng đấy nhé. “ Trình Nhiên dặn:

“ Được.”

Kết quả vừa mới bắt đầu một cái, Trình Nhiên liền thấy quân Khương Hồng Thược xuất hiện, vừa giết xong mấy tên nông dân láo toét thì Thư Kiệt Tây, rồi La Duy, Tô Hồng Đậu ùn ùn kéo tới ....

Kết cục Trình Nhiên trơ mắt nhìn một đáp nông dân rẻ rách đập phá căn cứ của mình.

Xong, trận 2 kết thúc khi Trình Nhiên chưa kịp phát triển bất kỳ cái gì đã bị đội quân nông dân tiêu diệt, chết cực thảm, đám kia chẳng buồn đánh nhau nữa mà chạy qua đập tay ăn mừng.

Chưa tới mười phút, Trình Nhiên mặt ngắn tũn nhìn màn hình.

Nuốt không trôi, thua kiểu này quá ấm ức, Trình Nhiên muốn lộn bàn: “ Thế mà gọi là chơi công bằng à? “

Mã Khả không xấu hổ, còn coi đấy là vinh dự, vênh mặt lên: “ Cậu định bắt nạt Khương Hồng Thược, bọn này không cho phép. “

“ Không phục hả? Vậy thì đơn đấu, một chọi một. “ Khương Hồng Thược thiết lập xong hất hàm về phía Trình Nhiên thách thức: “ Đợi cậu đấy.”

Cả đám quân sư đầu chó đứng sau hết hồn, bọn họ đứng ngoài xem, thấy rất rõ sự hung hãn của Trình Nhiên, một chọi năm còn chật vật, sao để cậu ta cơ hội như thế.

Nha đầu này kiêu ngạo quá mức rồi, tưởng rằng học được mấy trò cơ bản cho rằng hơn được mình à? Trình Nhiên quyết định ván này sẽ giết Khương Hồng Thược một cách thật từ từ, khiến cô cảm thụ sự áp chế hùng mạnh tới tuyệt vọng là thế nào.

Thế nhưng vừa bắt đầu một cái, hero của Khương Hồng Thược lại dẫn đội nông dân chân đất mắt toét chạy tới, bị lính cấp 1 từ Barrack của Trình Nhiên chém sạch.

Khi y đang không hiểu sao thì Khương Hồng Thược quay sang ôn nhu nói: “ Cậu đánh thắng mình rồi đấy, thỏa mãn chưa?”

Trình Nhiên choáng váng ... Mình đường đường bậc vương giả hùng mạnh, lại bị người ta ban ơn cho à?

Đúng là kẻ ở trong phúc mà không biết phúc, đám quân sư đầu chó bị thần thái ôn nhu của Khương Hồng Thược làm khóc ròng trong lòng. Tên khốn may mắn, quyết định rồi, về phải kiếm một em gái dạy chơi game.

Bầu trời ngoài cửa sổ tầng 2 Thiên hành đạo quán đã tối mịt, đánh xong trận này thì mọi người cũng tới lúc phải về nhà rồi, cha mẹ ba cô nữ sinh đã gọi điện và nhắn tin thúc giục.

Tạ Phi Bạch đã về trước, thân là cổ đông kiêm giám đốc tầng hai, hắn đã coi Thiên hành đạo quán như ngôi nhà thứ hai của mình, mỗi lần ở đây hắn đều có cảm giác thành tựu và kiêu ngạo.

Đương nhiên, quyền tài chính và nhân sự ở trong tay đại quản gia Tương Chu, về điểm này Tạ Phi Bạch cũng tán đồng, suốt thời gian hắn kiến thiết tầng hai, đã chứng kiến sự tận tụy và cẩn thận của Tương Chu rồi, hắn biết mình không thể làm tốt hơn được. Tạ Phi Bạch càng chuyên tâm đem tinh lực đặt vào điều chỉnh nội bộ, giống như người thợ tỉ mỉ tỉa tót vườn hoa của mình. Còn về mặt vận hành, ở đây có nhân viên kỹ thuật đáng tin cậy nhất, vấn đề này khỏi nói nữa, Thiên hành đạo quán có chỗ dựa Phục Long, có quan hệ với bên bưu điện viễn thông, là quán net an toàn nhất Thành Đô.

Điều này cũng khiến bên ngoài bàn tán sôi nổi, vì hôm khai trương, quán net bị tấn công, rất nhiều người kế khi đó có một đội ngũ kỹ thuật viên mặc đồng phục cực kỳ oai phong đi vào, sau đó từ phòng giám sát tìm ra IP của kẻ tấn công rồi tiến hành phản kích, đồn thổi hết sức thần kỳ.

Đa phần đánh giá, Thiên hành đạo quán làm gì cũng hot là vì người ta chuyên nghiệp.

Tạ Phi Bạch trước khi đi còn tới chào đám La Duy, phát mỗi người một tấm thẻ, sau này tới chơi thanh toán tiền sẽ rẻ hơn, mọi người cám ơn, hắn phất tay một cái, kéo mũ chùm đầu lên, rời đi cực ngầu.

Lúc về trò chuyện mới biết, đám Tô Hồng Đậu, Mã Khả ở nhà đều có máy tính, bí mật chơi game chỉ là để hôm nào bạn bè cùng chơi với nhau thôi. Thực sự mà nói thì trình độ hơn kém thế nào cũng không quan trọng. La Duy, Thư Kiệt Tây là con trai rõ ràng hiếu thắng hơn, song cũng không tới mức thích mê mẩn game máu ăn thua như Du Hiểu, dù sao vẫn lấy học tập là trọng điểm.

Thế nên kỹ thuật Trình Nhiên có cao cũng chẳng khiến họ trầm trồ hay là thấy thua kém ghen tỵ, bạn bè chơi với nhau thôi mà, vui là được.

Hơn nữa, quan trọng là bọn họ ở phe chiến thắng.

Thế là cả đám cùng nói cười đi ra trạm xe buýt , kết quả là xe buýt nghỉ rồi, mọi người quyết định bắt xe buýt về. Mã Khả nói: “ Bốn bọn mình cùng đường, đi trước đây, Trình Nhiên, cậu ở lại đưa Hồng Thược về, ai bảo hôm nay cậu thua, đây là trừng phạt.”

Khương Hồng Thược phản đối: “ Đưa mình về lại là trừng phạt à, mình có phải tộc undead đâu.”

Tô Hồng Đậu cười hì hì: “ Đồng ý.”

La Duy và Thư Kiệt Tây cũng miễn cưỡng phụ họa.

Cho dù Khương Hồng Thược biểu thị phản đối, nhưng khi taxi tới, bốn người kia leo lên, không cho cô theo, vẫy tay với hai người ở lại.

Khi xe đi rồi, La Duy mới thò đầu ra: “ Trình Nhiên, tự cầu phúc đi, cô ấy đáng sợ lắm đấy.”

Thư Kiệt Tây ở cửa sổ bên kia cười lớn: “ Trình Nhiên, bọn này sẽ hậu táng cho cậu.”

Xe đi xa rồi, hai người quay đầu lại, cùng im lặng không nói gì, Mã Khả và Tô Hồng Đậu nhìn nhau thở dài, hai anh chàng đáng thương, ngay từ đầu đã không có hi vọng, ngày này sớm muộn cũng tới.

Không lâu sau Trình Nhiên cũng vẫy được một cái xe nữa, cùng Khương Hồng Thược lên xe, lái xe hỏi đi đâu.

Trình Nhiên nhìn Khương Hồng Thược: “ Đưa bạn về nhà trước.”

“ Vậy tới đường Tần Hà.”

Hai người ngồi cùng ghế, huyên náo vừa rồi vẫn còn bên tai, ở trong xe lại hết sức yên tĩnh.

Khương Hồng Thược ngồi rất ngay ngắn chuẩn mực, lưng luôn thẳng tắp, chân hơi khép lại, tay đặt lên gối, chiếc xe đi êm ru trên con đường đã vắng, ánh đèn ngoài cửa sổ loang loáng, mùi trong xe không dễ chịu lắm, cô hạ cửa sổ xuống, cho gió lùa vào lay động mái tóc.

Đầu cô hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ, giống như ngoài đó có thứ gì đó thu hút lắm vậy.

Trình Nhiên cũng không nói gì cả, ngồi cách Khương Hồng Thược một quãng xa, mắt nhìn về phía trước.

Chỉ có tài xế thi thoảng đảo mắt qua gương chiếu hậu, nhìn đôi nam thanh nữ tú này, kỳ quái về quan hệ của bọn họ.

Xe cứ im lặng tiến về phía trước.

Phong cảnh không ngừng lùi lại phía sau.

“ Thì ra cậu vẫn luôn che giấu mình. “ Khương Hồng Thược không quay đầu lại, giọng của cô như mang theo chút giá lạnh của đêm khuya: “ Rất nhiều người biết chuyện này đúng không, chỉ mình là không biết ... Thậm chí Tần Thiên cũng cũng biết, còn tham gia vào kiến thiết Thiên hành đạo quán nữa, Trình Nhiên chuyện này cậu định giải thích ra sao đây? “
Bạn cần đăng nhập để bình luận